Vì không quen thuộc với Cửu Ung, cũng không biết mình bị truyền tống đến đâu, Tần Tu chỉ có thể đi theo Ông Bạch Thuật. Hơn nữa, vừa mới đắc tội với một đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đi cùng nhau vẫn an toàn hơn. Dù cho có liên thủ cũng không đánh lại, nhưng ít ra có thể chia sẻ thù hận.
Không biết đây là ngọn núi nào, hai người men theo đường mòn quanh co nhưng chẳng hề thấy bóng người.
Tần Tu tiện tay ngắt một cọng cỏ, ngẩng đầu nhìn về chân trời xa, thấy bầu trời u ám một mảng, mây đen ùn ùn kéo đến. Gió trong núi mạnh dần lên, mang theo hơi ẩm. Gió rít gào quật cong cây cối, cành lá điên cuồng lay động.
Một tiếng kêu rất khẽ vang lên trong gió, kéo dài, có chút chói tai, lại giống như tiếng khóc của trẻ con. Nếu không tập trung lắng nghe thì rất dễ bị bỏ qua.
Động tác của Tần Tu khựng lại, liếc mắt nhìn dãy núi xanh trập trùng phía trước bên trái. Tiếng kêu đó lúc gần lúc xa, khi rõ ràng lại khiến người nghe lạnh sống lưng. Hắn không biết đó là do gió mang đến hay vì nguyên nhân nào khác, đôi mắt hơi nheo lại.
Thu lại tầm mắt, hắn nhìn về bóng dáng phía trước. Trong cơn gió cuồng nộ, một thân áo đen và mái tóc đen tung bay loạn xạ dưới bầu trời xám xịt, khó phân biệt đâu là vải, đâu là tóc. Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai người phía trước, Ông Bạch Thuật dừng bước, quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Tu trầm mặc một lát rồi nói: "Đợi mưa qua rồi đi tiếp."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT