Vì cả hai đều nắm rõ cốt truyện và có tâm lý trưởng thành, nên mấy ngày qua chẳng ai liều lĩnh đi loạn mà rước lấy yêu vật vào người. Mỗi ngày đều có quy luật rõ ràng: sáng sớm Tần Tu bắt cá, Ông Bạch Thuật tìm quả dại, sau đó hai người mỗi người một nơi, ai nấy đều tu luyện không chạm mặt nhau. Đến trưa, mỗi người đều có phần việc của mình, xong lại tiếp tục tu luyện. Buổi tối thì ăn uống, nhặt củi nhóm lửa, rồi cởi áo ôm nhau ngủ để giữ ấm.
Tần Tu cảm thấy cuộc sống này quá mức nhàm chán, bèn dùng Trạm Linh chặt cây, gọt vỏ làm đồ điêu khắc bên đống lửa vào ban đêm. Nhưng Trạm Linh quá sắc bén, rất khó điều khiển, nên thành phẩm đều là một đống đồ vật méo mó kỳ quái. Mà những “tác phẩm” này cơ bản đều bị Ông Bạch Thuật ném vào lửa làm củi đốt.
Đến chiều ngày thứ mười bốn, trời đã nhá nhem tối, Tần Tu vừa rửa sạch người trong suối xong, tóc vẫn còn hơi ướt, ngồi cạnh đống lửa hong khô.
Lúc Ông Bạch Thuật trở về, hắn đang nghịch một món đồ chưa hoàn thiện, mái tóc dài buông thõng trên vai, vài lọn nhẹ nhàng rũ xuống trong không trung. Ánh lửa chập chờn, phản chiếu lên gương mặt hắn một vẻ dịu dàng hiếm có. Nghe tiếng lá rụng bị giẫm nát, Tần Tu quay đầu lại, thấy thứ trong tay Ông Bạch Thuật, liền nghi hoặc hỏi:
“Đây là cái gì? Ngươi bắt ở đâu thế?”
“Gặp phải lúc đang ngồi thiền.” Ông Bạch Thuật giơ con chim lớn trông như tiên hạc lên. “Ta đi xử lý nó.”
Nhìn con chim bị hắn xách như mớ giẻ rách, Tần Tu cảm thấy vui vẻ, bèn cời lại đống củi, tiếp tục điêu khắc. Suốt mười ngày chỉ ăn cá, hắn cũng phát ngấy rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play