13.

Lần đầu tiên tôi gặp Từ Lệ Dương, là ở sân thượng của trường cấp ba.

Đó là một ngày xuân, gió thổi khiến thân hình anh lảo đảo như sắp ngã. Tôi không kìm được, buột miệng gọi một tiếng.

Cũng chính là khoảnh khắc đó, câu chuyện giữa tôi và anh chính thức bắt đầu.

Không ngờ, ngay kỳ thi cuối kỳ năm ấy, Từ Lệ Dương mặc áo thun trắng, chạy đến chặn đầu xe đạp của tôi. Do chạy nhanh quá, khuôn mặt anh đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.

Sau đó, anh nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng chân thành, mở miệng nói:

"An Nhàn, anh thích em."

Lời tỏ tình đơn giản.

Đôi mắt chân thành.

Gió khẽ lướt qua, mang theo hương thơm nhàn nhạt từ anh.

Mặt tôi đỏ bừng, nhỏ giọng đáp lại.

Bốn năm đại học, hơn một nghìn cây số cách xa, những tấm vé tàu, vé máy bay đếm không xuể.

Mỗi một chuyến đi, đều là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi.

Sau khi tốt nghiệp, tôi bắt đầu làm dịch vụ tang lễ. Từ Lệ Dương không hề tỏ ra ghét bỏ công việc của tôi mà ngược lại, anh luôn ủng hộ tôi.

Mỗi khi tan làm, anh đều dùng ngải cứu xông cho tôi, nói rằng làm vậy để xua đuổi vận xui.

Từ một mối tình ngây ngô thuở thiếu thời, đến chín năm yêu nhau gắn bó.

Thế mà chớp mắt một cái, mọi thứ lại trở thành hận thù.

Bác sĩ Đỗ đan hai tay vào nhau, trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Theo những gì tôi phân tích sơ bộ, có khả năng Từ Lệ Dương mắc chứng rối loạn tâm lý."

Tôi sững sờ.

Chưa từng nghĩ đến điều này.

Thấy tôi khó hiểu, anh ấy tiếp tục giải thích về một số triệu chứng tâm lý.

Những tổn thương từ tuổi thơ, những ám ảnh sau khi trưởng thành, nếu cứ kìm nén trong thời gian dài, chúng sẽ từ từ ăn mòn tâm trí, dẫn đến những biểu hiện của trầm cảm hoặc rối loạn lo âu.

Mỗi từ anh ấy nói, tôi đều nghe rõ. Nhưng không hiểu vì sao, khi ghép chúng lại với nhau, tôi lại không tài nào hiểu nổi.

Bỗng nhiên, cơn đau quặn thắt từ dạ dày dâng lên, khiến tôi mắt hoa đầu váng, rồi hoàn toàn chìm vào bóng tối.

14.

Khi tỉnh lại, bác sĩ Đỗ ngồi bên cạnh, ánh mắt anh đầy lo lắng.

"Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi."

Anh ấy nói tiếp: "Vi Vi sẽ sang đây vào tuần sau. Nhưng trước khi cô ấy đến, tôi vẫn mong cô ở lại bệnh viện điều trị."

Tôi vừa mở miệng định nói, anh ấy liền giơ tay ra hiệu bảo tôi nghe hết lời anh ấy:

"Tôi biết, trong quá trình điều trị, thể trạng của cô sẽ yếu dần. Nhưng chúng ta có thể giảm liều từ từ, ít nhất cũng có thể giảm bớt đau đớn."

"Tôi nghĩ, Vi Vi cũng muốn cô làm như vậy. Dù có bị tuyên án tử, nhưng ít nhất, bây giờ cô vẫn còn sống. Đã sống thì chắc chắn có điều muốn làm, có những việc chưa hoàn thành."

"Vậy nên, để có thể có đủ sức lực mà làm những điều đó, cô hãy thử điều trị một lần, được không?"

Cuối cùng, tôi gật đầu.

Tôi được đưa vào bệnh viện.

Phần lớn thời gian, tôi chìm trong giấc ngủ mê man.

Mỗi khi tỉnh dậy, bác sĩ Đỗ vẫn luôn ở bên cạnh.

Anh ấy là một bác sĩ tâm lý, mỗi cuộc trò chuyện với anh ấy đều khiến tâm trạng tôi dần dần nhẹ nhõm hơn.

Điều trị thực sự giúp tôi giảm đau đáng kể.

Một tuần sau, Lâm Vi Vi đến.

Cô ấy mang theo hành lý, chạy vội vào phòng bệnh. Vừa nhìn thấy tôi ngồi dậy trên giường, cô ấy lập tức bưng miệng khóc nức nở.

"Vi Vi."

Giọng tôi khàn đặc, nghe giống như tiếng quạ kêu.

Cô ấy lao tới, muốn ôm lấy tôi, nhưng ngay lúc giơ tay ra, cô ấy khựng lại giữa không trung.

Cô ấy sợ.

Sợ làm tôi đau.

Tim tôi nhói lên. Tôi chủ động nghiêng người, rúc vào lòng cô ấy.

Hơi thở của cô ấy mang theo mùi hoa lê nhàn nhạt. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi chợt nghĩ—

Còn sống, thật tốt biết bao.

15.

Lâm Vi Vi không rời đi.

Cô ấy ở bên tôi, cho đến tận tháng Ba năm sau.

Thế nhưng, kết quả điều trị không được như mong đợi, cơ thể tôi cũng dần trở nên yếu ớt hơn do tác dụng của thuốc.

Nhiều lúc, ngay cả khi đến giờ thức dậy, tôi cũng không thể mở mắt nổi. Mỗi lần như thế, Lâm Vi Vi đều vô cùng hoảng sợ, đến mức đưa tay kiểm tra xem tôi còn thở không.

Tôi rất muốn trêu chọc cô ấy, nhưng cuối cùng lại không mở miệng nổi.

Một ngày nọ, cô ấy vừa từ bệnh viện trở về, liền hỏi tôi: "Nhàn Nhàn, cậu còn nơi nào muốn đi không?"

Tôi nhìn vành mắt đỏ hoe của cô ấy, cũng đã hiểu câu trả lời của hội chẩn hôm nay.

Tôi gật đầu, cố tỏ ra nhẹ nhõm: "Đi đến đảo Man đi. Chẳng phải năm ngoái mình đã mua nhà tang lễ ở đó sao? Nhưng từ khi mua xong, vẫn để quản lý cũ trông coi, bây giờ đi xem thử thế nào."

Chúng tôi đến đảo Man vào một ngày mưa xuân. Lâm Vi Vi ngồi cùng tôi trong một gian nhà gỗ nhỏ. Tôi chỉ tay về phía con đường phía trước, cười nhạt:

"Vi Vi, cậu nhìn kìa. Đó chính là đường đua TT Isle of Man. Mười tám khúc cua, độ dốc lên xuống liên tục. Vận tốc 300km/h, gần như không thể nhìn rõ đường đi. Các tay đua chỉ có thể dựa vào trí nhớ để ghi nhớ từng đoạn đường. Chỉ cần nhớ nhầm hoặc mất tập trung trong chớp mắt..."

"Chín mươi phần trăm khả năng, họ sẽ được đưa đến nhà tang lễ mà mình đã mua. Sau đó, hỏa táng rồi đưa tro cốt về quê."

Ngay lúc đó, tiếng động cơ rền vang vang vọng khắp đường đua, Lâm Vi Vi theo bản năng đưa tay bịt tai tôi, sợ rằng âm thanh đó sẽ làm tôi hoảng sợ.

Nhưng giây tiếp theo, chiếc xe mô tô trượt bánh.

Người lái xe bị hất văng ra ngoài, ngã mạnh xuống lề đường.

Chỉ chưa đầy hai phút, đội cấp cứu đã lao tới.

Tôi nhíu mày, dõi theo tình hình, cho đến khi một chiếc cáng phủ khăn trắng được đưa ra từ trong đám đông.

Tiếng mưa rơi tí tách, xen lẫn với những tiếng khóc nghẹn ngào.

Tôi tận mắt chứng kiến một sinh mạng rời bỏ thế gian, chỉ vì một buổi tập luyện.

Tôi không hiểu.

Nếu cái giá của đam mê và khát vọng là mạng sống của chính mình, vậy nó còn ý nghĩa gì không?

Trong lúc mải suy nghĩ, tôi chợt nghe thấy một tiếng gọi khẽ.

"Nhàn Nhàn."

Tôi ngước lên, bắt gặp ánh mắt Lâm Vi Vi. Hơi nước mỏng phủ lên đôi mắt màu nâu của cô ấy. Tôi biết cô ấy đang nghĩ gì.

Sau một hồi im lặng, tôi khẽ nói: "Vi Vi, kiếp này mình đi trước, để lo liệu trước cho kiếp sau của chúng ta. Được không?"

Cô ấy nghẹn ngào gật đầu.

Bác sĩ Đỗ cầm ô đi tới, nhẹ nhàng khoác khăn choàng lên vai tôi.

"Bây giờ cô không thể để nhiễm lạnh."

Tôi gật đầu cảm ơn.

"Đi thôi, gió lớn quá. Lên xe rồi hẵng nói chuyện tiếp."

"Được."

Lâm Vi Vi đỡ tôi, bác sĩ Đỗ che ô.

Nhưng đúng lúc tôi quay đầu, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt tôi.

Chiếc mũ bảo hiểm màu đen đỏ. Trên đó, có chữ viết tắt tên tôi.

Chỉ nghe thấy một tiếng phanh gấp, rồi người kia tháo mũ bảo hiểm xuống.

Lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

Dù cách nhau một khoảng, tôi vẫn thấy rõ đôi mày anh khẽ động.

Giây tiếp theo, giọng anh vang lên:

"Nhàn Nhàn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play