1.
Từ Lệ Dương sững người ngay tại chỗ, anh không ngờ tôi lại nói ra lời chia tay.
Dù sao thì, chúng tôi đã bên nhau chín năm. Dù có cãi nhau to đến đâu, cũng chưa bao giờ thốt ra hai chữ "chia tay".
Từ những năm cấp ba, đại học, đến khi cả hai đều có sự nghiệp riêng. Trên chặng đường ấy, chúng tôi là một cặp mà ai cũng công nhận.
Lúc tốt nghiệp đại học, bạn bè đều đoán rằng tôi chắc chắn là người đầu tiên trong nhóm sẽ kết hôn.
Nhưng chờ mãi chờ mãi...
Tôi lại trở thành người duy nhất trong nhóm bạn vẫn chưa lập gia đình. Có chút chạnh lòng.
Đến cả bạn thân cũng thắc mắc: "Đã yêu nhau chín năm rồi, sao hai người vẫn chưa cưới?"
Không đủ yêu sao?
Không phải.
Ngược lại, anh ấy yêu tôi rất nhiều.
Năm đó, khi trận động đất xảy ra giữa đêm khuya. Lúc chúng tôi vẫn còn say ngủ, cả căn nhà bỗng chao đảo dữ dội.
Giây phút tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của anh không phải là tự cứu mình, mà là nhanh chóng kéo lấy chăn và gối, quấn chặt tôi trong đó, rồi đẩy tôi xuống dưới gầm giường.
Chiếc đèn đầu giường lắc lư dữ dội. Tôi sợ đến mức tim đập thình thịch.
Tôi nghĩ rằng, có khi mình sẽ bị vùi lấp dưới đống đổ nát, sẽ không thể nào thoát khỏi thảm kịch như trong những bộ phim truyền hình mà tôi từng xem.
Nhưng Từ Lệ Dương ép chặt tôi dưới thân anh, tôi có thể nhìn thấy sự quyết liệt trong ánh mắt anh. Anh thì thầm:
"Nhàn Nhàn, đừng sợ. Dù có chết, anh cũng sẽ bảo vệ em."
Vậy nên, với một người đàn ông sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ tôi, làm sao có thể nói anh không yêu tôi được chứ?
Nhưng tình yêu này, cuối cùng vẫn không quan trọng bằng giấc mơ của anh.
2.
Từ Lệ Dương bật dậy khỏi ghế. Anh bước nhanh đến trước mặt tôi, nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi sảnh cưới.
"Em có ý gì?"
Khoảng cách giữa hai chúng tôi gần đến mức tôi có thể nhìn thấy đôi mắt anh hơi run rẩy khi tức giận. Giống hệt như khi anh động tình trên giường.
Thật lạ.
Dù đã ở bên anh chín năm, nhưng mỗi khi anh đến gần, tôi vẫn đỏ mặt.
Thật vô dụng.
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
"Ý trên mặt chữ, chia tay, anh không hiểu sao?"
Anh hít sâu một hơi, mí mắt khẽ cụp xuống:
"Em nói thật chứ?"
"Đúng vậy, nghiêm túc."
"Được thôi, vậy anh về dọn đồ."
Anh nghiến răng quay người đi, nhưng đột nhiên khựng lại. Anh quay đầu, một lần nữa xác nhận lại với tôi:
"Em chắc chắn không phải vì chúng ta cãi nhau, mà em nói lời giận dỗi chứ?"
3
Trước khi đến đám cưới, chúng tôi đã cãi nhau.
Tôi vô tình phát hiện một tập hồ sơ ở nhà anh.
Bên trong có: giấy phép tham gia cuộc thi MotoGP Isle of Man TT, bảo hiểm y tế, báo cáo kiểm tra sức khỏe. Đây là bộ hồ sơ chuẩn bị cho cuộc đua xe Isle of Man TT.
Một giải đua mô tô có vận tốc 300km/h.
Một giải đấu có tỷ lệ tử vong cực kỳ cao, mỗi km có thể có sáu người thiệt mạng.
(Isle of Man TT: là một giải đua mô tô trên đảo Man đã bắt đầu từ năm 1907, được công nhận là "giải đua mô tô hấp dẫn nhất trên thế giới" và đến nay vẫn tiếp tục được tổ chức thường niên. Cuộc đua Isle of Man TT nổi tiếng chủ yếu vì tốc độ trung bình của các tay đua thường ở mức rất cao: từ 200 đến 300 km/h)
Nếu anh ấy tham gia cuộc thi đó, thứ trở về rất có thể chỉ là thithe của anh ấy.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, tôi gần như đã bật khóc thành tiếng.
Nước mắt tôi như những hạt châu đứt dây, rơi xuống không ngừng.
Giữa màn nước mắt mơ hồ, một bàn tay ấm áp xuất hiện trước mắt tôi.
Từ Lệ Dương nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ còn vương trên má tôi. Giọng anh khẽ khàng:
"Xin lỗi, Nhàn Nhàn."
Tôi nấc lên, nghẹn ngào hỏi: "Anh vốn không định nói cho em biết, đúng không?"
Anh mím môi, do dự một lúc rồi thấp giọng đáp: "Tháng Năm sang năm anh mới đi, anh định tìm cơ hội..."
"Từ Lệ Dương!"
"Bốp!"
Một tiếng tát chát chúa vang lên giữa không gian.
Tôi không kiềm chế được mà tát anh một cái.
Nỗi đau trong lòng bùng nổ, giọng tôi nghẹn ngào nhưng vẫn chứa đầy tuyệt vọng:
"Lúc anh quyết định tham gia, có bao giờ nghĩ đến em không!"
"Anh có còn nhớ chuyện hai năm trước không!"
"Anh đã hứa với em như thế nào!"
Bàn tay anh khựng lại giữa không trung. Ánh mắt anh trĩu xuống, lộ rõ sự giằng co trong nội tâm.
Một lúc sau, giọng anh khàn đi:
"Anh không quên, chỉ là..."
Câu nói còn dang dở, tôi đã không thể nghe tiếp được nữa.
Bởi vì tôi đã ngất đi.