4
Tôi xúc động quá mức, khiến cơ thể không chịu nổi mà lịm đi.

Ngay cả trong mơ, những mảnh ký ức của hai năm trước vẫn không ngừng hiện về.

Từ Lệ Dương luôn đam mê mô tô.

Sau khi đủ tuổi, anh lấy bằng lái mô tô, rồi tiếp tục thi lấy bằng đua xe chuyên nghiệp. Anh tham gia MotoGP, giải đua đường phố…

Mười năm trôi qua, anh thực sự đã trở thành một tay đua lừng danh trong giới này. Anh từng nói:

"Ý nghĩa của cuộc sống, chính là chinh phục những thử thách."

Vậy nên, anh không ngừng vươn xa, không ngừng theo đuổi đam mê của mình.

Cho đến giải đua đường phố hai năm trước. Anh gặp tai nạn.

Khi đèn đỏ trong phòng cấp cứu bật sáng, như tín hiệu báo tử đến từ địa ngục.

Tôi gần như đứng bên bờ vực của sự sụp đổ.

Sau một ngày một đêm chờ đợi, bác sĩ cuối cùng cũng bước ra và nói:

"Chúng tôi đã cấp cứu thành công, nhưng phải đợi bệnh nhân tỉnh lại thì mới có thể xác nhận đã qua khỏi nguy hiểm."

"Sẽ mất bao lâu?"

Bác sĩ trầm ngâm rồi đáp:

"Nếu trong 72 giờ mà vẫn chưa tỉnh, khả năng cao sẽ trở thành thực vật. Gia đình hãy chuẩn bị tinh thần."

Tôi túc trực bên giường bệnh không chợp mắt.

Nhìn anh nằm bất động với vô số ống dẫn cắm trên cơ thể, lần đầu tiên tôi cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến như vậy.

Mỗi giây mỗi phút đều như một chiếc búa nện thẳng vào tim tôi.

Đến chiều tối ngày thứ ba, đôi mắt anh vẫn nhắm chặt, không một dấu hiệu tỉnh lại.

Tôi quỳ gối trước cửa sổ, không ngừng cầu nguyện.

Tôi khẩn cầu ông trời:

"Chỉ cần anh ấy tỉnh lại, bình an vô sự, con sẵn sàng đánh đổi năm mươi năm tuổi thọ cũng được."

Cuối cùng, anh thật sự tỉnh lại.

Sau khi xuất viện, anh lại tiếp tục đụng vào mô tô.

Sợi dây trong lòng tôi, đến đây đã đứt đoạn.

Tôi nhìn anh, ánh mắt cay xè, giọng nói trầm thấp nhưng quyết liệt:

"Đối với em, ý nghĩa của việc sống sót là tìm kiếm hạnh phúc, là được ở bên người mình yêu. Vậy nên..."

Tôi gạt nước mắt, kiên định nhìn thẳng vào mắt anh:

"Anh chọn từ bỏ em, hay từ bỏ giấc mơ của mình?"

Anh im lặng suốt hai tuần.

Cho đến khi tôi mặc nhiên chấp nhận lựa chọn của anh, lặng lẽ thu dọn hành lý, anh mới nhào đến ôm chặt lấy tôi.

Mắt anh đỏ hoe, khàn giọng thì thầm bên tai tôi:

"Nhàn Nhàn, anh không thể từ bỏ em."

Nhưng...

Chỉ hai năm sau, tôi đã hiểu rõ một điều.

Anh không chỉ không thể từ bỏ tôi, mà cũng không thể từ bỏ giấc mơ của mình.

Giải đua môtô Isle of Man TT.

Nơi kết thúc giấc mơ của vô số tay đua chuyên nghiệp.

Nơi những nhà vô địch trở thành huyền thoại.

Nơi những người anh hùng nằm xuống trên cung đường Man Isle.

Từ Lệ Dương, cũng không ngoại lệ.

Còn tôi thì sao?

Tôi lại sắp phải trải qua cảm giác như rơi xuống địa ngục một lần nữa.

Tỷ lệ tử vong cao đến mức đáng sợ.

Thứ mà tôi mong chờ ngày anh trở về, rất có thể chỉ là thi thể của anh.

Nhưng lần này, tôi đâu còn năm mươi năm tuổi thọ để đổi lấy sự bình an cho anh nữa...

5.
Trên đường về nhà, cả hai chúng tôi đều im lặng.

Cơn đau nhói nơi bụng dưới khiến tôi thở ngày càng khó khăn hơn. Qua gương chiếu hậu, Từ Lệ Dương nhận ra điều bất thường, anh cau mày, giọng trầm xuống:

"Lại đau dạ dày sao?"

Tôi nghiến răng, không nói gì.

Anh không chần chừ, lập tức tấp xe vào lề, rồi chạy đi mua một ly sữa đậu nành nóng cùng một phần bánh trứng.

"Sáng em không ăn, trưa tiệc cưới cũng không động đũa, cứ như thế thì dạ dày em làm sao mà chịu nổi."

Tôi khẽ nhấp một ngụm sữa đậu nành. Vừa định nói gì đó, một cảm giác buồn nôn đột ngột dâng lên trong cổ họng. Đầu óc choáng váng, tôi gần như lảo đảo khi về đến nhà. Nuốt vội một viên thuốc giảm đau, tôi nằm co ro trên giường, phải mất hơn nửa tiếng mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Từ Lệ Dương đứng dựa vào khung cửa, lông mày nhíu chặt.

"Uống thuốc giảm đau mãi cũng không tốt cho dạ dày đâu..."

Tôi khẽ ừ một tiếng.

Anh bước đến gần, thở dài: "Nhàn Nhàn, anh đã sai khi giấu em chuyện đi Man Isle, anh xin lỗi."

Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh tiếp tục: "Nhưng đây là ước mơ cả đời của anh. Chỉ một lần này thôi, nếu thành công, anh sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa!"

Tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh ngọn lửa nhiệt huyết mãnh liệt, tôi biết rõ sự cố chấp của anh. Nhưng đó không phải là một giấc mơ bình thường, đó là một giấc mơ có thể lấy đi cả mạng sống của anh.

"Từ Lệ Dương, chúng ta đổi cách khác đi, được không?"

Anh sững người, khó hiểu nhìn tôi.

Tôi nghiêm túc nói tiếp: "Em sẽ bán khu nghĩa trang em đang quản lý, rồi theo anh sang đảo Man, mua một nhà tang lễ ở đó. Như vậy anh vẫn có thể theo dõi giải đua TT Isle of Man mỗi ngày."

Vừa dứt lời, tôi thấy chân mày anh cau chặt lại, gương mặt anh hiện rõ vẻ không hài lòng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Giọng anh trầm xuống:

"Khu nghĩa trang đó là tâm huyết của em, làm sao có thể nói bỏ là bỏ!"

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi dấn thân vào lĩnh vực kinh doanh dịch vụ tang lễ. May mắn gặp đúng thời kỳ bùng nổ của truyền thông tự do, tôi mua lại một khu nghĩa trang, dốc lòng quản lý. Nhiều năm qua, tôi đã nỗ lực hết mình để có được thành quả hôm nay.

Tôi nhẹ nhàng nói: "Mọi thứ đều là vật ngoài thân, chỉ cần có anh bên cạnh..."

"Không được!" Anh lập tức ngắt lời tôi, giơ tay làm động tác cắt ngang.

Giọng anh đầy gấp gáp: "Nhàn Nhàn, nghe anh nói, anh chỉ tham gia lần này, anh chắc chắn sẽ bình an trở về. Sau đó, chúng ta sẽ sống thật tốt bên nhau, em muốn gì anh cũng sẽ đồng ý. Được không?"

Tôi nhìn vào mắt anh, từng chữ từng chữ nói chậm rãi: "Vậy bây giờ, anh cưới em đi. Được không?"

Tôi thấy rõ đáy mắt anh khẽ dao động, yết hầu anh hơi trượt lên xuống, tựa như đang do dự. Chín năm yêu nhau, đây là lần thứ hai tôi nhắc đến chuyện kết hôn.

Lần đầu tiên là vào sinh nhật 20 tuổi của tôi.

Khi ấy, anh nói: "Nhàn Nhàn, anh sẽ cho em một mái nhà."

Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã đơn độc một mình, chưa từng biết đến cảm giác ấm áp của gia đình. Tôi đã nghĩ, câu nói ấy chính là lời hứa của anh dành cho tôi.

Vậy nên, tôi đã chờ đợi.

Năm tôi 22 tuổi, anh mua căn hộ này, tôi chuyển đến sống cùng anh.

Anh thực sự đã cho tôi một mái nhà.

Nhưng đó không phải là một cuộc hôn nhân.

Lúc này, tôi nhìn anh cau mày.

Anh khẽ nói: "Chờ anh về, được không?"

Giống như một vòng lặp vô tận.

Mãi mãi tôi không bao giờ có được câu trả lời mà tôi mong muốn.

Tôi thở dài, phất tay một cái: "Thôi quên đi." Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói dứt khoát:

"Từ Lệ Dương, chúng ta chia tay đi. Lần này, em thật sự nghiêm túc."

Không có nước mắt đau đớn van nài.

Không có sự giằng xé tuyệt vọng níu kéo.

Anh chỉ lặng lẽ thu dọn hành lý.

Khi anh đặt tay lên tay nắm cửa, bỗng nhiên, anh dừng lại...

Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm:

"Nhàn Nhàn, xin lỗi. Nếu lần này anh thành công, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn. Còn nếu thất bại... căn nhà này là của em. Hãy chăm sóc tốt cho bản thân."

Tôi không nói gì.

Chỉ lặng lẽ nhìn anh biến mất sau cánh cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, chín năm thanh xuân của tôi như trôi theo dòng nước, tan biến hoàn toàn.

6.

Tối hôm đó, tôi tưởng mình sẽ trằn trọc cả đêm.

Nhưng không ngờ, tôi ngủ một giấc thật sâu đến tận trưa hôm sau, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

"Cô An, kết quả kiểm tra sức khỏe lần trước đã có rồi, tình trạng của cô..."

Tôi lặng lẽ lắng nghe. Cuối cùng, bác sĩ vẫn nói một câu dặn dò:

"Chúng tôi khuyên cô nên sớm bắt đầu đợt hóa trị đầu tiên."

Tôi nhẹ nhàng đáp lại.

Sau đó, vội vã cúp máy.

Rửa mặt xong, tôi bước ra phòng ăn.

Vô thức cầm lấy chiếc cốc trên bàn.

Trống rỗng.

Bình thường, Từ Lệ Dương sẽ pha cho tôi một ly cà phê, sau đó cười nhẹ, dùng ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi tôi:

"Ăn chút gì đó trước đi, uống cà phê khi bụng rỗng không tốt cho dạ dày đâu, Nhàn Nhàn."

Khoảnh khắc ấy, mọi cảm giác bình thản, mọi giả vờ mạnh mẽ của tôi tối qua đều sụp đổ như một làn sóng ngầm dữ dội ập đến, quét sạch mọi phòng tuyến trong lòng tôi. Cơn đau thắt trong ngực khiến tôi không thể đứng vững, tôi khom người ôm lấy bụng.

Như một hành động trả đũa, tôi liền pha một ly espresso đậm đặc gấp đôi. Uống một ngụm, vị đắng chát lan khắp đầu lưỡi. Tôi không biết, đau dạ dày, hay đau lòng hơn.

Tôi và Từ Lệ Dương, tại sao lại đi đến bước đường này?

Tôi không ngừng tự hỏi bản thân.

Tôi nhốt mình trong căn hộ hai ngày liên tiếp.

Khi mở điện thoại ra, hộp chat với Từ Lệ Dương vẫn không có bất kỳ tin nhắn nào.

Là anh đã có kế hoạch rời xa tôi từ lâu, hay là anh thực sự quyết tâm theo đuổi Man Isle TT, mà bỏ mặc tôi lại phía sau?

Những câu hỏi liên tục vây lấy tôi, chồng chéo lên nhau, như một mớ dây rối không thể gỡ, khiến tôi không thể thở nổi.

Đến tận khi Lâm Vi Vi xuất hiện.

Cô ấy vừa nhìn thấy bộ dạng của tôi thì giật mình hoảng hốt, lập tức đưa tôi đến bệnh viện.

Lúc tôi tỉnh lại, mắt cô ấy đỏ hoe, ôm chầm lấy tôi khóc nức nở:

"Sao cậu có thể như thế này được!"

"Nhàn Nhàn, cậu nói cho mình nghe, tại sao lại thành ra thế này!"

Cô ấy biết rồi.

Tôi bị bệnh.

Ung thư dạ dày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play