Nếu thật sự kiếm được nhiều tiền, sao không thấy mua mảnh đất nào. Trong nhà có đất thì mới có đảm bảo, một cục đất cũng không mua được mà còn kêu là có bản lĩnh.
“Ông Trịnh lái thuyền, người cũng khá nhiều rồi, có phải nên xuất phát rồi không. Chúng ta vào thành sớm thì về sớm, ông cũng có thể kết thúc công việc sớm hơn.”
Nghe có khách thúc giục, ông Trịnh đưa mắt nhìn vào khoang thuyền, thấy cũng được mười mấy người bèn gật đầu hô to: “Được, mọi người ngồi vững, chuẩn bị xuất phát đây.”
Đường thủy gần hơn không ít, cũng chỉ mất nửa canh giờ là thuyền đã cập bến tàu trên thành.
Nếu là đi xe trâu thì phải gần một canh giờ mới có thể tới nơi.
Ông Trịnh vững vàng lái thuyền tấp vào bến, sau đó mới xoay người nói với khách khứa trên thuyền.
“Thuyền đã dừng hẳn, có thể xuống thuyền rồi. Mọi người cứ từ từ, đừng có chen lấn nhau.”
Lời này mọi người đều nghe tới thuộc lòng rồi, nhưng mỗi một lần ông ấy đều làm hết phận sự, nhắc nhở một câu.
Triệu Viễn Sơn đứng ở đầu thuyền, thấy thuyền đã dừng hẳn thì lần lượt vác con mồi trên thuyền lên bờ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT