Gã ta thật sự không ngờ, thoạt nhìn Trịnh Nguyệt Kiều thành thật như vậy, không ngờ lại còn nhiều tâm kế hơn cả gã ta, bạc chữa bệnh cho người ta mà nàng cũng nuốt được, đúng là giỏi thật.
Ngô Thành Đống lắc đầu: “Hẳn là không phải tùy tiện đối phó đâu, cái tên Trịnh Đại Tráng kia thật sự khỏi bệnh rồi, còn có thể đi lại trong thôn đấy.”
“Cái gì, đã có thể đi lại trong thôn rồi sao. Không phải hai chân hắn bị người ta đánh gãy sao, còn cả tay hắn nữa, đều trị khỏi rồi ư?” Triệu Tam hoảng hốt hỏi.
Lúc ấy tình trạng của tên ăn xin kia là thế nào, không ai rõ ràng hơn bọn họ. Nếu không phải thấy hắn sắp chết, thì sao bọn họ lại đem người về thôn làm gì.
Ngô Thành Đống gật đầu: “Điểm này cũng rất kỳ quái. Rõ ràng là gãy hết tay hết chân rồi, thế mà mới qua mấy ngày đã lành lặn hết cả, còn có thể đi lại trong thôn, tốc độ lành vết thương như vậy là quá nhanh rồi. Cho dù có là đại phu y thuật cao minh hơn nữa, thì hẳn là cũng không trị hết được vết thương như vậy mới đúng.”
Chuyện này khiến gã hoang mang.
Chỉ là hai người bọn họ đều không phải đại phu, cũng chỉ biết nhìn mặt ngoài mấy loại vết thương mà thôi. Cũng có thể là vết thương của người kia không nghiêm trọng như bọn họ nghĩ. Nhưng lúc ấy, nhìn mặt ngoài đúng là bị thương không nhẹ đâu!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play