“Nguyệt Nga, người cũng mua gà về nuôi à, nhà các ngươi không có ruộng nương, nuôi gà sẽ tốn không ít lương thực đấy.” Có bà thím nhàn rỗi, bắt chuyện.
Nói vậy là sao chứ, tốn lương thực, chẳng lẽ nhà nàng ta không có tiền mua lương thực sao?
Lúc trước đã có người nói vậy, hiện tại lại nghe lần nữa khiến nàng ta cảm thấy bực bội.
Nàng ta thích mua gà về nuôi thì mua thôi, liên quan gì tới mấy người này chứ!
Trịnh Nguyệt Nga liếc nhìn Trịnh Nguyệt Kiều, sau đó nói: “Nuôi gà đương nhiên cần lương thực, nhưng giờ chúng còn nhỏ không tốn bao nhiêu cả. Đợi tới lúc đám gà này lớn một chút thì có thể thả ra sau núi tự kiếm ăn, cũng không tốn bao nhiêu lương thực.”
Thực sự là nàng ta đã tính như vậy. Núi nhiều sâu bọ, thả đám gà này ra cho chúng tự đi kiếm ăn thì sẽ không tốn lương thực nhà nàng ta, mà nàng ta cũng đỡ việc.
“Đúng nhỉ, nhà các ngươi ở sau núi, làm vậy cũng rất tiện. Chỉ là núi lớn, sợ rằng đám gà sẽ chạy mất, ngươi vẫn nên chú ý một chút.” Bà thím kia nhắc nhở.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT