“Ngươi tha cho ta đi, ta không dám nữa đâu. Về sau thấy người ta sẽ đi đường vòng.” Nhận hai quyền kia xong, ông ta đã thực sự hiểu được.
“Chú Hữu Điền nói vậy là sao. Ngươi là trưởng bối, ta là vãn bối, sao có thể để người đi đường vòng được cơ chứ. Đi đi, cũng không phải chuyện lớn gì, ngươi trở về đi thôi!”
Nghe được lời này, Trịnh Hữu Điền không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
Ông ta không muốn bị đánh nữa đâu, nắm đấm của nha đầu kia cứng như sắt vậy á, ông ta thật sự không chịu được thêm một đấm nào nữa đâu, nên không dám liếc nhìn nàng nhiều thêm một cái, lập tức ù té chạy.
Hai người kia thấy ông ta chạy thì cũng chạy theo, còn vừa chạy vừa ôm lấy bụng mình.
Một cước vừa rồi đá không nhẹ, tới giờ mà bọn họ vẫn còn thấy đau đây.
Nhìn người chạy xa rồi, Trịnh Nguyệt Kiều mới thu hồi ánh mắt, quay đầu lại thì thấy mọi người đang làm ruộng bốn phía xung quanh, đều trợn tròn mắt nhìn về phía này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT