Vương Hải Đình xoa đầu tóc rối bù vì ngủ gật, nói: “Cô tỉnh rồi à.”
Tống Thanh lại hỏi: “Vũ ca và Khả Nhi đâu?”
“À họ...” Vương Hải Đình, đầu óc mơ màng, chậm chạp khởi động lại, gãi mũi nói, “Hình như có việc phải đi, bảo tô ở đây trông cô.”
“Họ có nói đi đâu không?” Tống Thanh lo lắng định xuống giường tìm họ, nhưng cơ thể đau nhức cả ngày vừa chạm đất thì chân cô mềm nhũn, ngã xuống sàn.
“Trời ạ, cô định làm gì thế!” Vương Hải Đình nhấc bổng cô lên, đặt lại trên giường, đắp chăn kín người, vỗ nhẹ lên mái tóc đen của cô, “Người không khỏe thì cứ ngoan ngoãn nằm trên giường mà nghỉ ngơi.”
“Không được, ở đây rất nguy hiểm, không thể để Vũ ca ra ngoài tự do như vậy.” Tống Thanh kéo chăn ra, cố gắng đứng dậy xuống giường.
“Dù có nguy hiểm đến đâu cũng không bằng sự nguy hiểm của Vũ ca của cô đâu,” Vương Hải Đình lẩm bẩm nhỏ tiếng, sau đó đắp lại chăn cho cô thật chặt, mắng nhẹ, “Đừng cử động nữa, cô còn đứng không vững thì định đi đâu mà tìm anh ấy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT