Tống Thanh cảm thấy như có một chiếc túi sưởi trong người, cơn đau bụng cũng giảm đi đáng kể. Cô ôm lấy tay hắn, cơ thể co lại trên ghế sau dần dần thả lỏng. Giang Thần Vũ ngẩng đầu, ra lệnh cho Vương Hải Đình đang lái xe: “Đi đến căn cứ Quan Nhật.”
“Không!” Nghe thấy vậy, Tống Thanh yếu ớt đột nhiên siết chặt tay hắn và ngồi bật dậy, khuôn mặt tái nhợt lắc đầu. “Không đi căn cứ Quan Nhật, chúng ta tiếp tục đi, em không sao, chỉ cần qua vài ngày là ổn.”
“Không được,” Giang Thần Vũ hiếm khi cứng rắn, “Căn cứ có nước, có điện, đầy đủ vật tư. Nếu em cần vài ngày để hồi phục, thì nghỉ ngơi ở căn cứ hai ngày rồi hãy đi tiếp.”
“Không đến căn cứ.” Tống Thanh nhìn hắn, ánh mắt đầy lo lắng.
Nếu là bất kỳ căn cứ bình thường nào khác, cô cũng sẽ không cố chấp, nghỉ ngơi vài ngày cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng căn cứ Quan Nhật lại vô cùng nguy hiểm với Giang Thần Vũ. Cô không biết phải giải thích ra sao, chỉ có thể nắm chặt tay hắn, ngước nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh đầy vẻ đáng thương. Hy vọng hắn sẽ như mọi lần, mềm lòng mà nhượng bộ.
Vương Hải Đình đang lái xe phía trước, vẻ mặt đầy phân vân. hắn không biết nên tiếp tục lái đi hay quay xe đến căn cứ Quan Nhật. Hai người ở ghế sau không thể thống nhất ý kiến!
Lâm Khả Nhi ngồi ở ghế phụ quay đầu lại, thấy sắc mặt tái nhợt của Tống Thanh, cũng đồng tình với quyết định của Giang Thần Vũ. Cô khuyên nhủ: “Chị, chị nên nghỉ ngơi vài ngày đi. Đi đường xóc nảy không thể nghỉ ngơi tốt, cơ thể chị sẽ càng khó chịu hơn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play