Lâm Khả Nhi nhìn vết thương cháy đen trên bụng cha mình, khựng lại một lúc, sau đó nở một nụ cười thanh thản và lắc đầu, “Không sao, họ có thể sống là được.”
Dù gương mặt cô đẫm máu, niềm vui của cô không thể bị che lấp, hoàn toàn khác hẳn với vẻ tuyệt vọng trước đó. Tống Thanh bị niềm vui của cô lây lan, cũng không nhịn được nở một nụ cười. Nhìn gia đình của Lâm Khả Nhi, cô như thấy chính mình, nếu cha mẹ và em trai cô cũng có người cứu vào lúc tuyệt vọng, thì thật tốt biết bao.
Những vết thương khủng khiếp trên cơ thể ba người dưới đất nhanh chóng lành lại dưới ánh sáng trắng. Tống Thanh và Lâm Khả Nhi nín thở, chăm chú theo dõi cảnh tượng kỳ diệu trước mắt. Mẹ của Lâm Khả Nhi là người tỉnh lại đầu tiên. Khi bà thấy gương mặt đầy máu của con gái, bà lo lắng lao đến, đôi tay run rẩy chạm vào vết thương trên trán con: “Sao lại bị thương nặng thế này? Có đau không? Là bọn khốn đó bắt nạt con phải không?”
Lâm Khả Nhi vừa khóc vừa cười, ôm chặt lấy bà, cúi đầu vào cổ mẹ, cảm nhận sự ấm áp và sự sống toát ra từ cơ thể bà, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Không lâu sau, hai người đàn ông còn lại cũng tỉnh dậy, cả gia đình ôm nhau đầy xúc động. Khung cảnh vô cùng ấm áp. Tống Thanh nheo mắt cười, quay đầu kéo tay Giang Thần Vũ, vừa định chia sẻ niềm vui và khen hắn giỏi, thì thấy cơ thể hắn đang ngồi xổm đột nhiên lảo đảo và ngã mạnh ra sau.
“Vũ ca!” Tống Thanh kinh hãi ôm lấy eo hắn, ngăn hắn ngã xuống, nhận ra khuôn mặt hắn tái nhợt, trán toát mồ hôi lạnh, “Anh sao vậy? Không sao chứ?”
Tống Thanh giữ chặt eo hắn, lo lắng hỏi.
“Không sao, chỉ là dùng hết dị năng, cơ thể chịu không nổi.” Giang Thần Vũ không muốn cô lo lắng, nở một nụ cười yếu ớt lắc đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play