Trần Tuấn An dưới sự chữa trị của Giang Thần Vũ, vết thương nhanh chóng lành lại, từ trạng thái trọng thương hấp hối trở nên khỏe mạnh như rồng hổ.
Lâm Khả Nhi cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn khi thấy vậy, nở một nụ cười chân thành và quay sang nói với Tống Thanh : “Chị ơi, mọi người vào trong nhà nghỉ ngơi một lát, em xử lý xong sẽ vào.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn Trần Tuấn An, “Anh Tuấn An, giúp em chăm sóc chị ấy và mọi người được không?”
Trần Tuấn An nhìn lướt qua những người nằm dưới đất, im lặng gật đầu. Tống Thanh không vào trong, mà để Giang Thần Vũ và Vương Hải Đình đi trước, cô lo lắng cho Lâm Khả Nhi, người đang tỏ ra quá bình tĩnh. Lâm Khả Nhi nhìn gia đình mình nằm trên mặt đất, đôi mắt đỏ hoe và im lặng một lúc lâu.
Bầu trời quang đãng trở nên u ám, mây đen tụ lại, không khí tràn ngập một cảm giác bi thương dày đặc. Cảnh tượng này làm Tống Thanh nhớ đến cha mẹ và em trai của mình. Cô cắn môi, đôi mắt cay xè, đau lòng tự hỏi, liệu nếu cô đến sớm hơn một chút, không bị phân vân ở chỗ nhiệm vụ trong hội trường, thì liệu gia đình của Lâm Khả Nhi có phải không chết? Càng nghĩ, Tống Thanh càng cảm thấy khó chịu, cúi đầu và bấu chặt tay mình, đôi mắt u ám.
Giang Thần Vũ luôn để ý đến Tống Thanh. Từ khi cô đánh Chu Khải Phàm, hắn đã nhận ra rằng cảm xúc của cô không ổn. Giờ đây, sự khác lạ ấy lại càng rõ rệt, giống như một bông hoa tươi tắn đang dần héo úa. Điều này làm hắn không thoải mái. hắn tặc lưỡi một cái, bước ra ngoài, đưa tay vò mạnh đầu cô mấy cái: “Đừng buồn nữa, họ có thể cứu được.”
“Thật sao?” Tống Thanh ngẩng đầu vui mừng nhìn hắn, nắm chặt cánh tay hắn để xác nhận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT