Editor: Tieen
Ngay sau đó, tiếng chuông gió phát ra từ bên ngoài cánh cửa, đó là âm thanh của cánh cửa bị đẩy mở.
Mọi người đồng thời ngẩng đầu lên, Lâm Vi ngạc nhiên hít một hơi.
Ôn Vân Tri nghe được tiếng động cũng ngẩng đầu lên.
Vừa lúc đối diện với tầm mắt của người khách mời thứ sáu bước vào.
Rất quen thuộc, nhưng Ôn Vân Tri xác định chưa gặp qua người này.
[Từ từ, tôi không nhìn lầm chứ, là Bùi Tư Mặc.]
[Anh ấy thực sự tham gia chương trình hẹn hò?! Tiết mục tổ lại có thể mời được anh ấy đến.]
[Chị em mấy người miệng kín dữ, không ai nói cho tôi biết Bùi tổng đẹp trai như vậy.]
[Để mà lựa chọn trong số nhiều đàn ông như vậy, tôi thích người có nhiều kinh nghiệm.]
[Người lớn tuổi sẽ quan tâm nhiều hơn.]
[Người ta cũng mới ba mươi thôi, được chứ?]
Cố Diễn thấy người tới thì nhíu mày: “Bùi Tư Mặc? Anh tới đây làm gì?”
Bùi Tư Mặc...
Ôn Vân Tri cuối cùng cũng hiểu vì sao người trước mặt lại trông quen thuộc đến vậy.
Trong tiểu thuyết gốc, Bùi Tư Mặc là nam phụ thâm tình không thể thiếu, anh là đối thủ của nam chính Cố Diễn, máu lạnh vô tình trong giới kinh doanh, nhưng lại yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên, dành cho cô tất cả sự ưu ái của mình, sau khi cô bị nam chính làm tổn thương đủ loại, anh đã bảo vệ cô vô điều kiện ở phía sau, tuy nhiên, nữ chính không nhìn thấy sự tận tụy của Bùi Tư Mặc, vô số lần luôn chọn nam chính thay vì nam phụ.
Nam phụ này là công cụ mạnh mẽ nhất mà tác giả tạo ra, mục đích tồn tại của anh là để đưa nam chính và nữ chính đến với nhau, ngay cả trong phần kết, anh vẫn dùng mạng sống của mình để bảo vệ nữ chính.
Ôn Vân Tri rời mắt khỏi khuôn mặt của Bùi Tư Mặc.
Hiện tại cô đã xuyên qua, chỉ cần hai người không tiếp xúc với nhau thì kết cục của Bùi Tư Mặc hoàn toàn có thể thay đổi.
Nhưng không biết Bùi Tư Mặc đang nghĩ gì, ánh mắt của anh dường như vẫn luôn hướng về phía Ôn Vân Tri.
Ánh mắt này khác với ánh mắt người nào đó, là ánh mắt bình đẳng, không có chút dục vọng nào.
Sau khi khách mời tập trung và chào hỏi nhau, tổ đạo diễn thông báo nhiệm vụ tiếp theo.
Bọn họ cần chọn phòng, hoàn thành các câu hỏi theo đề kiểm tra trong phòng, cuối cùng, tổ đạo diễn sẽ chia họ thành các nhóm theo mức độ phù hợp để thực hiện nhiệm vụ, buổi tối sáu người sẽ cùng nhau ăn tối để gia tăng tình cảm lẫn nhau.
Trước khi kết thúc ghi hình hôm nay, mọi người cần chọn khách mời nam/nữ mà mình thích, hai cặp đôi thành công có thể tận hưởng một buổi hẹn hò ngọt ngào do đội ngũ chương trình sắp xếp.
Biệt thự này có năm tầng, tầng một là khu vực công cộng, tầng hai và tầng ba là khu vực lưu trú, tầng bốn là phòng tập thể dục, còn có sân thượng, các khu vực nghỉ ngơi và giải trí khác, khu vực giải trí như rạp chiếu phim ở tầng hầm.
Sau phần giới thiệu của tổ đạo diễn, sáu người cùng nhau đi tham quan khu lưu trú.
Ôn Vân Tri không mang theo nhiều hành lý, vali cũng không nặng, cô liền khiêng lên rồi đi về phía tầng hai.
Mà Thẩm Tế Xuyên chủ động xách hành lý cho Tống Dĩ Tinh và Lâm Vi, diễn xuất hết mình trước ống kính.
Tống Dĩ Tinh cảm ơn rồi cùng Lâm Vi lên lầu.
[Ôn Vân Tri mạnh như trâu.]
[Trước đây không phải marketing là bông hoa trắng nhỏ nhắn mỏng manh đó sao? Bây giờ lại mạnh mẽ thế.]
[Thật ra chị gái chúng tôi rất tốt bụng... Mấy người làm ơn đừng bôi đen chị ấy nữa.]
Nhưng Ôn Vân Tri vừa đi được vài bước thì bị va mạnh từ phía sau.
Cô gần như mất thăng bằng, theo phản xạ cô bám vào lan can, đặt chiếc vali xuống đất.
Thẩm Tế Xuyên vừa va phải cô liền quay đầu lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới, thản nhiên nói ba chữ: “Không nhìn thấy.”
Có vẻ như không phải là sự quan tâm, mà chỉ là có lệ mà thôi.
Nói xong, Thẩm Tế Xuyên khiêng vali của Tống Dĩ Tinh và chính mình tiếp tục đi lên cầu thang.
Ôn Vân Tri nhìn bóng lưng anh ta, hoàn toàn không có ý định nể mặt Thẩm Tế Xuyên: “Vừa rồi là anh đẩy tôi, xin lỗi tôi đi.”
Thẩm Tế Xuyên dường như không ngờ Ôn Vân Tri sẽ để ý đến chuyện này trước ống kính, quay đầu kinh ngạc nhìn Ôn Vân Tri: “Tôi thật sự không thấy cô đang ở trước mặt tôi, hơn nữa, chuyện nhỏ này không đáng để nói.”
Ôn Vân Tri liếc mắt nhìn anh ta rồi đáp trả một cách không thương tiếc.
“Tàn nhưng không phế, mặc dù bị mù vẫn ra ngoài để ghi hình chương trình.”
Thẩm Tế Xuyên là một đại gia thế hệ đầu tiên, từ hai bàn tay trắng lập nghiệp, thương hiệu thời trang mà anh ta sáng lập khi còn học đại học vẫn được nhiều người nổi tiếng mặc, anh ta cũng thường xuyên tham gia các chương trình khác nhau, có thể coi là người trong giới giải trí, hơn nữa, một số bạn gái cũ của anh ta đều là nghệ sĩ, nên anh ta có chút kiêu ngạo.
“Xin lỗi.” Ôn Vân Tri lớn tiếng nói.
“Xin lỗi.” Thẩm Tế Xuyên vì khí thế của Ôn Vân Tri mà lập tức buột miệng nói.
Cố Diễn ở trước mặt Thẩm Tế Xuyên, anh ta không muốn dây vào chuyện này, nhưng khi nghe Ôn Vân Tri nói chuyện, vô tình hay cố ý đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Anh ta cũng không hiểu vì sao Ôn Vân Tri vốn nhút nhát trước kia giờ lại trở nên cáu kỉnh như vậy, trông như một người khác vậy.
Hơn nữa, anh ta có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Ôn Vân Tri đối với mình.
Giống như thay đổi 180 độ vậy.
Đây có thực sự là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt không?