Editor: Tieen

“A Diễn, anh không sao chứ?”

Ôn Vân Tri nhìn người trước mặt, đoán ra vị này hẳn là thanh mai trúc mã yêu mà không có được của Cố Diễn – ảnh hậu Lâm Vi. 

Cô nhớ rõ trong nguyên tác nửa phần đầu truyện ngược hầu như đều xoay quanh mối tình tay ba giữa ba người này.

“Vân Tri, A Diễn có lòng tốt đi tìm cô, sao cô có thể đối xử với anh ấy như vậy, mau buông anh ấy ra.”

“Ôn Vân Tri, có phải tôi đối tốt với cô quá hay không, khiến cô cảm thấy có thể làm càn, buông tôi ra.”

Hai người kẻ xướng người hoạ, nhưng thật sự ăn ý.

Ôn Vân Tri cười nhạo một tiếng, buông lỏng tay.

Không có sự kiềm chế, Cố Diễn theo quán tính ngã về phía sau, vừa vặn đè lên người Lâm Vi đang đỡ mình.

Lâm Vi ăn đau kêu lên một tiếng, vô cùng chật vật ngã trên mặt đất, cô ta bị chọc tức đến mức không để ý đến camera còn ở xung quanh, đứng lên đi đến trước mặt Ôn Vân Tri, giơ tay muốn cho cô một cái tát.

Tốc độ Ôn Vân Tri còn nhanh hơn Lâm Vi, tay trái cô nắm chặt cổ tay Lâm Vi, tay phải giơ lên tát một cái lên mặt Lâm Vi.

Trong nguyên tác Lâm Vi cố ý làm bẩn quần áo của nữ chính, hại cô bị những người khác cười nhạo, sau đó lại tìm cách chia rẽ nam nữ chính, cái tát này cô đánh không lỗ.

Một loạt tiếng cảm thán vang lên khắp nơi.

Lúc này Lâm Vi mới ý thức được phóng viên đều ở xung quanh, lập tức nước chảy mây trôi xoay người bổ nhào vào long ngực Cố Diễn, vùi đầu khóc thút thít, như thể vừa chịu oan ức lớn lắm vậy.

Thấy thế, Cố Diễn vừa đứng dậy chỉnh đốn quần áo liền nhíu mày, ánh mắt thâm trầm: “Ôn Vân Tri, mau xin lỗi Vi Vi.”

Ôn Vân Tri đi lên trước, dưới ánh mắt đắt ý của Lâm Vi, cũng giơ tay cho Cố Diễn một cái tát.

“Sao thế, không bị đánh nên sốt ruột à?”

Âm thanh giòn giã khiến phóng viên đang gấp rút ấn nút chụp đều dừng tay lại.

Trong nháy mắt, đại sảnh yên tĩnh đến đáng sợ.

Bọn họ đã nhìn thấy cái quái gì thế này?

Đầu tiên, đại tiểu thư Ôn gia tuyên bố đại thiếu gia Cố gia là tên biến thái đột nhập nhà vệ sinh nữ, sau đó vị đại tiểu thư luôn vâng vâng dạ dạ này cư nhiên ở trước mặt mọi người tát ảnh hậu Lâm Vi và Cố Diễn.

Sắc mặt Cố Diễn tối đen, giọng điệu vô cùng áp bách: “Ôn...”

Nhưng mà anh ta chỉ nói được một chữ, bàn tay Ôn Vân Tri lại dừng trên gương mặt anh ta.

“Được đánh nên anh rất vui đúng không, vậy thêm lần nữa nhé.”

Thật sự không chỉ muốn cho nữ hai trà xanh và nam chính tổng tài ngược nữ này một cái tát mà là Hàn Long Thập Bát Chưởng.

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Ôn Vân Tri tâm trạng vui vẻ rời khỏi đại sảnh.

Quả nhiên trên mạng nói không sai, nổi điên lên chỉ có một chữ.

Sướng.

-

Ôn Vân Tri bị hệ thống đưa trở lại hoạt động trong đại sảnh.

Cô vừa mới chuẩn bị rời đi cái tiệc đính hôn nát này, lại bị đổi mới quay trở lại bữa tiệc, cô cúi đầu, phát hiện quần áo đã thay đổi.

[Ký chủ, mời cô không ngừng cố gắng, tiếp tục hoàn thành cốt truyện nhé.]

Âm thanh máy móc của hệ thống lại vang lên lần nữa.

“Ôn Vân Tri, cô đừng có mà giở trò gì đó.”

Giọng nói trầm thấp nhưng nghiến răng nghiến lợi của Cố Diễn truyền đến bên tai Ôn Vân Tri.

Ôn Vân Tri ngẩng đầu, thấy Cố Diễn đứng bên cạnh, nhìn khách nhân đang ngồi bên dưới với nụ cười không cam lòng. 

Ôn Vân Tri: ...

Làm như bị cô bắt cóc đến đây vậy.

Ôn Vân Tri nhìn sang bên cạnh, thấy Lâm Vi đang nhìn mình với vẻ ghen ghét, nhưng trong giây phút cô chuyển ánh mắt qua, trên khuôn mặt đó lại hiện lên một nụ cười rạng rỡ.

Không hổ là ảnh hậu, kỹ thuật diễn đổi sắc đỉnh kao nha.

Tầm mắt Ôn Vân Tri rơi vào hộp nhẫn trên tay Lâm Vi, nếu cô nhớ không lầm, trong nguyên tác, Lâm Vi giả vờ bị nữ chính làm vấp ngã khi đưa nhẫn cho cô, diễn một cảnh nhu nhược đáng thương. 

“Giây phút này, xin mời Lâm tiểu thư đưa lên cho chúng ta chiếc nhẫn mà Cố tiên sinh đã cẩn thận lựa chọn làm quà đính hôn cho Ôn tiểu thư.”

Sau khi nghe phát biểu của MC, Lâm Vi chậm rãi tiến về phía trước với nụ cười chúc phúc, nhưng ngay khi Lâm Vi đi đến trước mặt Ôn Vân Tri, chân cô ta cong lại ngã thẳng về phía trước.

Mà Ôn Vân Tri đột nhiên lùi về phía sau một bước, nhìn Lâm Vi ngã sấp xuống trước mặt mình.

Ôn Vân Tri cười nói: “Lâm tiểu thư, vẫn chưa đến Tết đâu, cô không cần chúc Tết tôi như vậy.”

Nữ chính nguyên tác lương thiện, thấy Lâm Vi sắp té ngã liền bước lên đỡ cô ta, nhưng không ngờ lại bị trách mắng.

Hiện tại Ôn Vân Tri không đỡ cô ta, tất nhiên cô ta như chó ăn cứt ngã về phía trước rồi.

Cố Diễn cuống quít đi đến bên cạnh Lâm Vi đỡ cô ta dậy, giơ tay gạt mái tóc rối bời của cô ta, nhẹ giọng hỏi Lâm Vi có ổn không, sau đó ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Ôn Vân Tri.

“Ôn Vân Tri, chiếc nhẫn này vốn dĩ chính là cô cướp từ tay Vi Vi, cô đừng có mà quá đáng.”

Nhìn đi nhìn đi, chính là cái đáng vẻ không phân xanh đỏ đen trắng liền giúp đỡ nữ phụ trà xanh vu hãm nữ chính này.

Quả thực làm người ta mắc ói!

Ôn Vân Tri hừ lạnh một tiếng, không chút lưu tình ném chiếc nhẫn trong tay đi.

Chiếc nhẫn vẽ một đường cong trên không trung, cuối cùng đáp xuống bãi cỏ một cách hoàn hảo rồi chẳng thấy đâu.

Cố Diễn tức giân chỉ tay vào Ôn Vân Tri: “Cô —— tôi muốn hủy hôn!”

Ôn Vân Tri lạnh lùng nhìn Cố Diễn, nhíu mày.

“Thằng ngu ở đâu mau cút khỏi đây, đừng ở chỗ này cản tầm mắt tôi.”

Lâm Vi đi lên trước vô cùng đáng thương nhìn cô, “Vân Tri, là lỗi của tôi, cô muốn trách thì trách tôi đi, ngàn vạn lần không nên trách A Diễn.”

Ôn Vân Tri nhếch khóe miệng nhìn Lâm Vi.

“Cô cũng biến đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play