Lúc đó, cậu đã gần 8 tuổi, đã được xem là đứa trẻ lớn trong cô nhi viện. Hôm đó, Yến Thanh Trì cảm thấy uất ức, buồn bã nhưng cũng đầy phẫn nộ, cậu nghĩ giá như mẹ viện trưởng có thể cùng nghe được những lời họ nói, hoặc là nếu cậu có cách để mẹ viện trưởng cũng nghe được những lời đó thì tốt biết bao.
Nếu có vật gì đó có thể ghi lại lời người khác nói thì tốt rồi, như vậy, khi hai người kia nói "tớ không có, cậu mới là người nói dối", cậu có thể phát lại những gì họ nói, bằng cách này, người khác sẽ tin cậu.
Mãi đến sau này, khi được cha mẹ nuôi nhận về, cậu mới biết trong điện thoại có chức năng ghi âm. Nhưng ghi âm bằng điện thoại đôi khi không tiện, vậy nên sau này cậu mới mua thêm bút ghi âm.
Những chuyện này đều là quá khứ, Yến Thanh Trì hiện tại khi nhớ lại cũng không còn cảm xúc gì quá lớn.
Hai người bạn kia sau này lúc cậu chuẩn bị rời đi cũng tìm đến xin lỗi, nhưng lúc đó, họ đã lan truyền lời đồn khắp lớp lớn. Yến Thanh Trì không tha thứ cho họ, từ nhỏ cậu vốn không phải kiểu người dễ dàng tha thứ cho những lỗi lầm nghiêm trọng. Cậu thậm chí còn giận dỗi nói, “Cho dù các cậu nói tớ ăn trộm đồ, tớ vẫn có ba mẹ của mình, vẫn có nhà. Còn các cậu không có, lêu lêu lêu!”
Cậu quay đầu chạy lên xe của cha nuôi, vẫy tay tạm biệt các em lớp nhỏ, rời khỏi cô nhi viện.
Chỉ là những chuyện này, cậu không thể nói với Giang Mặc Thần. Đây không phải là quá khứ mà Yến Thanh Trì của thế giới này từng trải qua, mà là ký ức của chính cậu – người đã xuyên đến đây. Vậy nên, cậu không thể nói cho Giang Mặc Thần được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT