Sáng hôm sau, Yến Thanh Trì nhận được cuộc gọi tiếp theo từ Vệ Lam. Vệ Lam nói, "Tôi đã cho người đưa anh ta đi rồi, không đưa về quê cũ vì anh ta không dám quay lại, nên đã chọn một nơi khác. Sau này sẽ không quay lại nữa."
"Được rồi."
"Trước khi đi, Nguyên Minh Húc nhờ tôi chuyển lời xin lỗi tới hai người các cậu. Dù tôi nghĩ có lẽ cậu cũng chẳng cần lời xin lỗi đó, nhưng anh ta đã nói rồi, tôi vẫn phải chuyển lời."
Yến Thanh Trì khẽ cười, "Quả thật tôi không cần. Những gì anh ta đã làm không thể tha thứ chỉ bằng một câu xin lỗi. Nhưng tôi cũng không cần tha thứ cho anh ta, dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại."
"Đúng vậy, vậy cứ như thế đi. Việc tôi đã làm xong, tôi còn chuyện khác phải làm."
"Ừ, có gì liên lạc sau." Yến Thanh Trì nói xong, liền cúp máy.
Vệ Lam nhìn điện thoại trong tay, thở dài, y nhớ lại những lời Nguyên Minh Húc đã nói trước khi rời đi, "Trước đây tôi luôn nghĩ mình không sai, tôi cảm thấy sao tôi có thể sai được? Nếu Yến Thanh Trì không xuất hiện, nếu Giang Mặc Thần vẫn đối xử với tôi như trước, vậy chẳng phải tôi vẫn sống rất huy hoàng sao? Cho đến khi tôi bị Chu Dĩ Hành giam giữ, sống dở chết dở trong căn phòng của anh ta, tôi mới nhận ra so với Chu Dĩ Hành, Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì chẳng khác nào thiên thần. Họ ghét tôi đến vậy, nhưng chưa từng nghĩ đến việc dùng thủ đoạn này đối xử với tôi. Còn Chu Dĩ Hành thì sao?" Nguyên Minh Húc cười cay đắng, "Anh ta còn nói thích tôi, thật sự quá nực cười, quá nực cười."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play