Mặt trời khuất dần nơi chân trời, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả vùng thảo nguyên mênh mông. Trong rừng thu, chim tước thỉnh thoảng cất tiếng hót lảnh lót, nhưng khoảng trời này đã chẳng còn náo nhiệt như trước. Săn bắn kết thúc, con cháu hoàng thất lục tục giục ngựa trở về doanh trại.
Bên lan đình cạnh trường bắn, Mộc Cẩm Thư vẫn đứng yên, sắc mặt còn vương chút ửng đỏ. Đối diện nàng, người kia khoác lên mình bộ kính trang gọn gàng, dáng người tuấn dật nho nhã, vẫn như năm nào phong tư xuất chúng.
Chỉ là, hắn đã không còn là vị huynh trưởng mà nàng từng nghĩ.
Năm ấy, nàng ngây thơ cho rằng hắn là bậc thanh tâm quả dục, không vướng bụi trần. Nhưng khi những ký ức xưa cũ lặng lẽ ùa về, nàng mới nhận ra—thứ đọng lại trong lòng không phải bài xích hay phản kháng, mà là những cơn rung động âm thầm, là từng giấc mộng vô thanh vô tức khiến nàng bừng tỉnh trong đêm, để rồi hai gò má cũng nóng ran.
Gió đêm se lạnh phớt qua, lá phong rơi lả tả, trường bắn vốn đông người lúc này chỉ còn lại hai bóng dáng cô tịch.
Tạ Minh Ngân đặt cung tiễn lên giá, ngón tay khẽ gõ nhè nhẹ lên thân cung, phá vỡ sự trầm mặc kéo dài:
“Sợ ta đến vậy sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT