Trong phòng bệnh, một màu trắng xóa bao trùm: trần nhà trắng, tường trắng, sàn nhà trắng, ga trải giường trắng, bác sĩ và y tá cũng đều mặc đồ trắng.
Người nằm trên giường bệnh chẳng khác nào nằm trong một chiếc hộp quan tài vuông vức, chỉ cần một tấm vải trắng là có thể biến mất khỏi thế gian.
Đôi khi, Tô Tuần cũng tự hỏi: Liệu mình có còn sống không? Hay tất cả chỉ là ảo giác?
Tiếng động nhỏ phát ra từ cửa phòng, đôi mắt đen láy của người đàn ông khẽ chuyển động. Một bóng dáng mảnh mai bưng khay thuốc bước vào, đó là một y tá trẻ, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, dễ khiến bệnh nhân mất cảnh giác, giọng nói ngọt ngào: "Bệnh nhân giường 112, đến giờ uống thuốc rồi ạ."
Nụ cười trên gương mặt cô ta lúc này trông thật đáng sợ, khóe miệng kéo rộng, như một nụ cười thân thiện, nhưng cũng như một con quái vật đang thèm thuồng.
Tô Tuần lúc này đã có chút hoang tưởng, nhìn đôi môi đỏ lòm của y tá, anh có cảm giác như khuôn mặt cô ta đang méo mó, mang ý đồ xấu.
Nhưng anh không có sức phản kháng, để giảm bớt sự nghi ngờ, anh ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước, uống hai viên thuốc nhỏ với nước ấm.
Đến cả viên thuốc cũng trắng tinh.
Màu trắng chói mắt này khiến Tô Tuần cảm thấy bất an, nhưng anh không thể thoát khỏi đây.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT