Vương thúc vốn tưởng rằng, Lục gia xuất thân từ vùng quê hẻo lánh, một thanh niên chưa trải sự đời, hẳn là dễ dàng bị mấy lời hăm dọa làm cho sợ hãi, ngoan ngoãn đi tìm Vân Duệ cầu xin.
Ai ngờ lần này ông ta đã nhìn lầm.
Người thanh niên trước mặt dáng người cao ráo như tùng như trúc, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Tôi sẽ tìm cách xoay tiền, hy vọng Vương thúc có thể cho tôi một chút thời gian."
Vương thúc nheo mắt: "Ý gì?"
Lục Nhiên Hôi: "Ý là, tôi sẽ không đi tìm Vân thiếu đòi tiền, tôi sẽ tự trả."
"Tự trả?"
Vương thúc như nghe được chuyện cười, bật cười: "Chỉ bằng cậu, trả hai mươi triệu? Cậu lấy gì mà trả?"
Lục Nhiên Hôi vẫn rất bình tĩnh: "Chỉ cần cho tôi thời gian, tôi sẽ trả xong."
Vương thúc thực sự muốn cười đến phát điên, ông ta mạnh tay đặt chén trà xuống, nghiến răng nghiến lợi: "Cho cậu thời gian? Còn dám mặc cả với tôi ở đây, cậu không sợ tôi tung tin về gia cảnh của cậu ra ngoài, cho bạn học thầy cô của cậu biết mặt mũi cậu thế nào à?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT