Chương 4A
Lâm Cảnh xoa xoa huyệt thái dương, anh ta bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đang mơ hay không, dù sao thứ này nhìn thế nào cũng vô cùng phản khoa học!
Anh nhắm mắt lại vài giây rồi mở mắt ra khẽ chớp, quả nhiên là những đốm sáng đó nhanh chóng tan biến, như thể hình ảnh vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.
“Quả nhiên là mơ rồi.”
Lâm Cảnh quay trở lại giường kéo chăn trùm đầu, giả vờ như đà điểu rúc đầu vào cát, coi như không có gì xảy ra.
Không biết từ lúc nào anh ta lại ngủ thiếp đi, giấc ngủ này rất sâu, đến khi tỉnh lại Lâm Cảnh thì đã là hai giờ chiều ngày hôm sau.
Lúc này, ánh mặt trời đang chiếu vào cửa sổ của anh, rèm cửa sổ của anh là loại rèm che sáng được lựa chọn kỹ càng, ánh nắng chói mắt chỉ có thể lọt qua khe hở giữa hai mảnh rèm, tạo thành một vệt sáng hẹp dài trên tấm ga trải giường màu xanh biển của chàng trai.
Lâm Cảnh nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào những hạt bụi nhỏ trôi nổi giữa vệt sáng một lúc rồi mới ngồi dậy.
Anh ta nhìn quanh một lượt, ngoài tiếng ồn ào của người qua lại dưới lầu thì không có âm thanh nào khác.
Khung cảnh xung quanh rất bình thường không có thứ gì kỳ lạ, cũng không có những đốm sáng khó hiểu tạo thành chữ viết trào phúng anh.
“Tốt lắm.”
Không hiểu vì sao, tâm trạng Lâm Cảnh đột nhiên vui vẻ hơn.
Sau khi rời khỏi giường, anh ta mang quần áo sạch vào phòng tắm tắm rửa, rồi nhanh chóng trở lại với mái tóc ướt sũng và trên người còn vương hơi nước.
Anh vừa ném quần áo bẩn vào máy giặt, vừa thuần thục bắt sóng wifi hàng xóm để kết nối mạng điện thoại, rồi bắt đầu gọi điện cho chủ nhà để bàn chuyện trả phòng.
“Alo, ông chủ nhà đấy ạ? Tôi là Lâm Cảnh, có chuyện muốn nói với ông, tháng sau tôi không thuê phòng ở đây nữa.”
Đầu dây bên kia nói gì đó, biểu cảm trên mặt Lâm Cảnh lập tức trở nên lạnh nhạt.
“Tôi đã báo trước rồi, nếu ông không trả tiền cọc, tôi chỉ còn cách lấy lại tiền của mình bằng cách khác.”
Trong điện thoại vang lên tiếng chửi rủa giận dữ của người đàn ông, anh nhíu mày đưa điện thoại ra xa tai một chút, vài phút sau mới nói lại: “Ông suy nghĩ kỹ đi.”
Rồi anh không nghe đối phương nói gì nữa, trực tiếp cúp máy.
Tâm trạng tốt đẹp khi được ngủ no giấc của anh cũng biến mất theo.
Lâm Cảnh ném điện thoại lên giường, quay người thay một chiếc áo hoodie mỏng rồi ra khỏi nhà.
Khi xuống đến tầng một, anh lại gặp chủ nhà, người đàn ông trung niên béo núc mỡ trên người trừng mắt nhìn Lâm Cảnh một cái, nhưng chưa kịp đến gây phiền phức cho anh thì đã bị khách hàng đến gọi món kéo đi.
Lâm Cảnh mặc kệ ông ta đi thẳng ra khỏi cửa hàng, hôm qua trời mưa to nhưng hôm nay thời tiết lại rất đẹp, ánh nắng không quá gắt nhiệt độ không khí vừa phải.
Bên ngoài cũng có khá nhiều người, phần lớn là những người lao động ngoại tỉnh không muốn tiêu tiền, họ thường bộn bề bận rộn, lúc nào cũng mệt mỏi và ủ rũ.
Lâm Cảnh cúi đầu len lỏi qua đám đông, đến trước cống thoát nước nơi hôm qua xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, chỗ cống thoát nước lẽ ra phải đầy rác rưởi bẩn thỉu thế mà giờ trông sạch sẽ, như thể đã được ai đó quét dọn.
Lâm Cảnh lại ngồi xổm xuống nhìn kỹ hơn, bên trong có thể nhìn thấy những vật chất đen ngòm sền sệt cuồn cuộn, trông sánh đặc giống như dầu thô mới khai thác, giữa chúng còn lẫn một ít rác thải sinh hoạt chưa phân hủy hết.
Ngay khi anh tập trung chú ý, những đốm sáng trắng lại xuất hiện trong tầm nhìn của anh, chúng dường như xuất hiện từ một không gian khác, dập dềnh trôi nổi rồi lại hợp thành một mũi tên chỉ xuống, vài dòng chữ lại nhảy ra trong mắt anh.
Lâm Cảnh: "..."
Lại nữa à?
[Tên: Quái vật bùn đen.]
[Biệt danh: Thủ phạm gây thối rữa, đầm lầy đen tối.]
[Độ ngon: 3 (không thể ăn được)]
[Cách ăn: Hãy bắt quái vật bùn đen ra khỏi hang ổ tanh tưởi của chúng, loại bỏ lớp vỏ sền sệt bên ngoài, ăn phần trung tâm không định hình.]
[Lưu ý! Hương vị của nó giống như cao su được ngâm trong hố phân ủ mười năm, rồi được tẩm gia vị trong hũ rau muối hôi thối nhất, cực kỳ khó ăn!]
[Ghi chú: Nhất định phải ăn sao? Thật sự muốn ăn sao? Ngươi chết đói à? Thật sự chết đói muốn ăn à?]
[Được rồi, nếu ngươi nhất định phải ăn, hãy nhớ đánh răng cẩn thận sau khi ăn.]
Tôi có muốn ăn thứ này đâu chứ!!
Mắt Lâm Cảnh trợn tròn, không dám tin nhìn chằm chằm vào mấy dòng nhắc nhở chỉ mình anh nhìn thấy.
Anh ta còn chưa đến mức đói bụng ăn quàng đến mức này đâu!
Vì Lâm Cảnh nhìn chằm chằm vào một chỗ quá kỳ lạ, một số người đi ngang qua đều cẩn thận tránh xa anh, chỉ có một người phụ nữ mặc quần áo công nhân vệ sinh môi trường cẩn thận đến hỏi anh.
“Anh gì ơi, điện thoại của anh rơi xuống cống à?”
Lâm Cảnh giật mình quay đầu nhìn sang, ngay khi anh mở miệng nói chuyện, những đốm sáng màu trắng trong võng mạc anh lại biến mất.
“Không có gì, cảm ơn cô.”
Anh ta đứng dậy khỏi mặt đất tránh ra một bên, trước khi rời đi, Lâm Cảnh còn liếc nhìn mấy người đàn ông trong đám đông.