Chương 3A

Phòng trọ của Lâm Cảnh không nằm trong khu buôn bán nhộn nhịp sầm uất, cũng chẳng ở gần khu dân cư đông đúc, mà nó ở một khu vực nghèo nàn trong thành phố, đi lại còn xa xôi hơn.

Thành phố có quá đông người, quá nhiều thứ kỳ lạ khiến anh ta không thích, tất nhiên đó chỉ là một trong những lý do nhỏ nhặt thôi. 

Nguyên nhân quan trọng nhất là tiền thuê nhà trong thành phố quá cao, anh ta xót ruột không nỡ bỏ ra.

Chuyện nghèo đói, thật sự là gánh nặng không thể chịu đựng nổi trong cuộc đời mà.

Khi anh về đến dưới nhà trọ thì đã gần bốn giờ sáng, các ngôi nhà khu này khác xa so với các tòa nhà trung tâm thành phố, cả quy hoạch kiến trúc và cơ sở hạ tầng xung quanh đều lạc hậu rất nhiều so với những con phố phồn hoa hiện đại.

Hệ thống thoát nước cũ kỹ khiến nước mưa đọng lại và lênh láng trên con đường hẹp dưới nhà, chiều rộng con đường cũng chỉ đủ cho một chiếc xe hơi đi qua. 

Trong nước còn lẫn đủ loại rác thải, đủ thứ hổ lốn như lá cây, túi ni lông, thức ăn thừa, xác động vật chết và cả bao cao su đã qua sử dụng.

Lâm Cảnh cẩn thận bước qua đống rác thải rồi liếc nhìn sang bên cạnh, quả nhiên là cống thoát nước bên kia đã bị tắc, không khí thóang xộc mùi tanh hôi sau khi rác thải lên men.

Nếu con người chịu khó quan sát, họ sẽ phát hiện ra rằng cống thoát nước bẩn thỉu thực ra là một nơi cực kỳ phồn thịnh và sống động lắm, Lâm Cảnh từng thấy những con đom đóm nhỏ xíu nhấp nháy huỳnh quang từ bên trong. 

Chúng có vô số đôi cánh trong suốt phát sáng rung rinh và cả những sinh vật vừa giống nấm kim châm lại vừa giống hải quỳ mọc ra ở miệng cống, nó vươn ra những xúc tu mềm mại đong đưa chờn vờn.

Chúng lấy rác thải của con người làm thức ăn, bất kể là gỗ khó phân hủy, túi nhựa, chai lọ thủy tinh, đồ kim loại nhỏ xíu, hay thức ăn thừa dễ thối rữa và xác động vật... Bao gồm cả những thứ không giới hạn thuộc về con người, phần lớn là trẻ sơ sinh, các sinh vật huyễn hoặc đó đều có thể nuốt chửng.

Lâm Cảnh từng nhìn thấy xác trẻ sơ sinh còn nguyên túi ối bào thai nhau thai trương phềnh ở dưới miệng cống. 

Những con hải quỳ đáng yêu lay động dồi dào sức sống đang mọc ra từ cái miệng đỏ tươi của đứa trẻ, dần dà mục rữa như được ủ thành phân xanh, rồi trở thành loại thổ nhưỡng giàu dinh dưỡng nhất.

Hiện giờ Lâm Cảnh không có hứng thú ngó nghiêng, anh lười đi tìm xem trong cống thoát nước mắc đầy rác thải có những thứ nên tồn tại hay không, chàng trai nhanh chóng bước qua con đường, bước dưới mái hiên đi vào nhà.

Phòng trọ của anh ở trong một ngôi nhà tự xây, nhà này tổng cộng có bốn tầng, hai tầng trên được chủ nhà cho thuê, tầng hai do chủ nhà ở, tầng dưới cùng được cải tạo thành một quán ăn nhanh, bán cơm chiên, mì xào, phở xào mì tôm giá rẻ.

Khói dầu bếp núc năm này qua năm khác đã hun tầng dưới cùng thành màu vàng đen két xỉn, ngay cả sàn nhà cũng đọng một lớp dầu mỡ không thể lau sạch đi hết, nói chung là hoàn cảnh chỗ này cực kỳ bẩn thỉu. 

Lâm Cảnh mỗi lần đi qua đây đều cảm thấy việc quán ăn này có thể tồn tại được chính là một kỳ tích.

Anh nhanh chóng vòng qua đồ đạc của quán ăn nhanh rồi đi lên cầu thang, hai tầng dưới đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn tiếng ngáy mơ hồ. 

Tầng ba có tiếng nam nữ trêu đùa, tiếng cười duyên ngọt ngấy của phụ nữ và tiếng rên rỉ tê tái mơ hồ quấn quyện.

Tầng bốn yên tĩnh hơn nhiều, phòng trọ của Lâm Cảnh là ô ngoài cùng bên trái, anh ta mở cửa phòng và bước vào trong.

Căn phòng không lớn, đây vốn là một phòng đơn nhưng bị chia làm hai phần, một nửa là bếp một nửa là phòng ngủ, là loại phòng trọ đơn không khép kín, chỉ có nhà vệ sinh công cộng bên ngoài dùng chung. 

Dù sao anh cũng ngủ ngày cày đêm, nhà vệ sinh công cộng cũng có thể chấp nhận được.

Căn phòng rất ngăn nắp, hoặc có thể nói là ngăn nắp quá mức, hầu hết đồ đạc đều được đựng trong thùng đựng đồ. 

Bên ngoài phòng chỉ bày những vật dụng hàng ngày cần thiết, không còn đồ đạc linh tinh nào khác.

Đây là kinh nghiệm mà Lâm Cảnh rút ra sau rất nhiều lần chuyển nhà, không mua đồ đạc không cần thiết. 

Nếu cần chuyển nhà, chỉ cần buộc các thùng đựng đồ lại và mang đi, rất nhanh chóng và tiện lợi, không cần anh phải cặm cụi thu dọn nhiều.

“Phù! Cuối cùng cũng về rồi.”

Lâm Cảnh nhét hết số bánh bao trong tay vào tủ lạnh, anh cởi áo khoác và nằm xuống giường. 

Chiếc nệm mềm mại nâng đỡ cả người anh, giúp cơ thể thả lỏng và thư giãn.

Anh nhắm mắt nghỉ ngơi hai mươi phút rồi như nhớ ra điều gì đó, Lâm Cảnh đột nhiên ngồi bật dậy, kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Đống rác thải ở miệng cống ven đường ngày càng nhiều, dồn thành một ngọn núi rác nhỏ ở chỗ nước chảy vào. Nhưng sau vài phút khi Lâm Cảnh quan sát liên tục, đống rác đó đột nhiên biến thành một đống chất nhầy màu đen dính nhớp, bị dòng nước cuốn trôi.

“Thứ bên dưới ngày càng lớn.”

Lâm Cảnh xem xong cảnh tượng kỳ lạ bên dưới, thấp giọng nói một câu, anh ta kéo rèm cửa sổ lại và đi vào bếp.

Đồ đạc trong bếp hơi nhiều, trên sàn nhà có một giá để đồ, trên đó có chút rau xanh, cà chua và khoai tây, trên bệ bếp có vài cái nồi, một cái giá inox, trên giá bày gọn gàng một bộ đồ ăn màu xanh lơ.

Lâm Cảnh đứng ngây người trước bệ bếp một lát, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, lại lấy bánh bao trong tủ lạnh ra, tay gỡ thớt xuống trực tiếp cầm dao cắt mấy cái bánh bao thành lát mỏng, rồi đập hai quả trứng gà vào bát đánh tan.

Sau đó, anh lấy một cái chảo đáy bằng đặt lên bệ bếp, bật bếp đun nóng, đổ một chút dầu vào chảo, thả những lát bánh bao nhúng trứng bỏ vào chiên vàng đều hai mặt rồi vớt ra đĩa.

Lâm Cảnh dùng đũa gắp một miếng bánh bao chiên thổi phù phù mấy cái rồi nhét vào miệng, thanh niên ngồi xổm xuống mở tủ dưới, lấy ra một cái hũ đồ chua màu nâu sẫm, mở nắp ra rồi thò tay vào.

Bàn tay anh sờ soạng một lát trong hũ, động tác rất nhanh rồi túm lấy một thứ đang vặn vẹo.

Thứ đó có hình thuôn dài, thân mình màu bạc trắng bán trong suốt, tổng thể dài hơn bàn tay Lâm Cảnh một chút, nửa thân dưới giống đuôi cá có vây đuôi dài thướt tha, còn nửa thân trên là một cái đầu bị ép mạnh biến dạng, cái miệng đầy răng nhọn và đôi mắt đen láy như hạt châu đều nằm trên cùng một mặt phẳng.

Nó rít lên khe khẽ trong tay Lâm Cảnh, nhưng anh nhanh chóng lấy một con dao nhọn trên giá cắt lìa đầu nó khỏi thân mình.

Đầu cá rơi bộp vào bồn rửa, sức sống mãnh liệt khiến nó vẫn há miệng đớp sau khi lìa khỏi thân, nhưng Lâm Cảnh không thèm nhìn cái đầu chỏng chơ đó thêm lần nào cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play