Chương 13B

Mùi vị có tính công kích cao này khiến Lâm Cảnh do dự một thoáng, ma nữ bên kia đã có dấu hiệu bỏ chạy, bà ta nhìn Lâm Cảnh một cách độc ác, vặn vẹo cơ thể thành tư thế kỳ quái rồi bóng dáng bắt đầu từ từ tan biến.

Lâm Cảnh định đuổi theo nhưng đột nhiên nghe thấy Kim Diễn rên rỉ bên cạnh mình, anh ta đành phải quay lại đỡ lấy thân thể mềm nhũn của con mèo hoa.

Anh liếc nhìn đám chuột mặt người bị ma nữ bỏ lại, rồi đưa tay bắt lấy một con, nhoáng cái hai người đột nhiên rơi xuống đất.

Kim Diễn rớt úp mặt xuống đất với tư thế rất khó coi, hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích, còn Lâm Cảnh ổn định đáp xuống ghế sofa, chiếc ghế dài mềm mại giúp cơ thể anh ta giảm xóc.

“Này, mèo con, anh chết rồi à?”

Anh đã ngồi dậy và ném con chuột mặt người vào một chiếc lọ thủy tinh, quay đầu lại thì thấy Kim Diễn vẫn nằm trên đất không động đậy.

Lâm Cảnh dùng khăn giấy ướt lau tay, rồi ngồi xổm xuống chọc chọc lên đầu Kim Diễn.

Kim Diễn dùng hết sức lực khó khăn quay đầu lại, hướng về phía Lâm Cảnh.

“Tôi... không... sao... chỉ... là... đầu... rất... choáng.”

“Không sao là tốt rồi, anh chết thì tôi không biết ăn nói thế nào.”

Kim Diễn: “Đừng... gọi... tôi... mèo... con, tôi... sẽ... nôn... ra... đấy.”

Lâm Cảnh đứng dậy, ném khăn ướt vào thùng rác bên cạnh, “Mèo con, gọi đồng đội của anh đến đón anh đi, nhớ mang theo hộp chứa, tôi bắt được một con chuột mặt người.”

“Đừng... gọi... tôi... mèo... con, điện thoại... trong... túi... quần... tôi, phiền... anh... lấy... giúp.”

Lát sau Kim Diễn cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác trời đất quay cuồng, hắn ta nói chuyện ngày càng trôi chảy và thành công lật người, bổ sung thêm với vẻ mặt không vui của Lâm Cảnh: “Một vạn, tôi về sẽ chuyển khoản cho anh.”

Mắt Lâm Cảnh lập tức cong lên và giọng nói cũng trở nên dịu dàng, “Thật là khách sáo, cảnh sát Kim, tôi sẽ gọi điện thoại giúp anh ngay, có cần gọi thêm bác sĩ không?”

“Cảm ơn, không cần.”

Lâm Cảnh lại ngồi xổm xuống lấy điện thoại từ túi quần hắn ta, tiện tay dùng ngón tay Kim Diễn mở khóa. Nhìn thấy hình nền khóa màn hình là một cô gái ngực khủng, anh ta nhìn Kim Diễn đầy ẩn ý.

Kim Diễn: “...”

Điện thoại nhanh chóng kết nối, đầu dây bên kia là Mạnh Niệm Xảo, người Lâm Cảnh đã gặp một lần.

Sau khi biết tình hình bên này, Mạnh Niệm Xảo nói thẳng: “Chúng tôi sẽ đến sau hai mươi phút nữa.”

“Được.”

Lâm Cảnh nhét điện thoại vào túi Kim Diễn rồi đỡ người đàn ông này dậy cho ngồi trên ghế sofa, vị này bây giờ cũng là Thần Tài của anh.

Anh ta luôn ân cần với Thần Tài của mình.

“Anh Kim muốn uống gì không? Coca, nước trà, nước chanh, nước lọc?”

Kim Diễn cảm thấy chân mình bị thứ gì đó quấn lấy, hắn cúi đầu nhìn, thấy một làn khói đen đang quấn quanh chân mình: “Coca là được. Dưới ghế sofa nhà anh là cái gì vậy?”

“Ảnh quỷ, anh chưa thấy bao giờ à?”

Lâm Cảnh mở lon Coca đưa cho anh ta, đặt lên bàn, “Chúng có vị cũng được, ăn giống như kẹo bông gòn.”

Đốm sáng trắng cũng nhảy nhót hoạt bát bên cạnh, thể hiện sự tồn tại của mình.

[Tên: Ảnh quỷ.]

[Biệt danh: Bóng người hư vô, người mặt nhân bản.]

[Độ ngon: 73 (không thể bỏ lỡ)]

[Cách ăn: Sau khi bắt được ảnh quỷ và xoay 280 độ, chúng sẽ trở nên bông xốp và mềm mại, hình thái lơ lửng như mây như sương, đồng thời tỏa ra hương thơm ngọt ngào như chocolate.]

[Ghi chú: Ảnh quỷ thích ẩn náu trong các công trình bị bỏ hoang của con người. Khi có người đi qua, chúng sẽ theo bóng của người đó mà lẻn vào nhà họ. Khi trưởng thành, chúng sẽ biến thành hình dạng người đó và thay thế thân phận. Nó sợ ánh sáng, là một loài sinh vật rất thông minh và cũng rất ngon miệng.] 

[Ảnh quỷ trong nhà này sắp bị mi ăn hết rồi kìa! Hãy kiềm chế bản thân, ăn ít đồ ăn vặt và ăn nhiều cơm đê!]

[Được rồi, chúng thực sự rất ngon, nhẹ như không, ngọt mà không ngấy, giống như những đám mây vị chocolate đó!] 

Lâm Cảnh không thể phản bác, anh thực sự đã ăn chúng nhiều đến mức chúng chỉ còn lại một cục nhỏ.

Kim Diễn dùng tay định gạt thứ gì đó trên đùi xuống, nhưng không ngờ tay hắn lại xuyên thẳng qua cục đó. 

Nó chỉ là một đám bóng đen không có thực thể.

“Không cần bận tâm đến nó, dù sao nó cũng không làm được gì.”

Lâm Cảnh không quan tâm, anh thoải mái tựa vào ghế sofa tự mình uống một lon coca lạnh.

Kim Diễn vẫn rất lo lắng, nghiên cứu nó một lúc, hắn cảm thấy thứ này có chút giống một thứ mình từng gặp, nhưng thứ này nhỏ quá và cảm giác lại không giống lắm.

Mạnh Niệm Xảo nhanh chóng dẫn người đến, không chỉ đưa Kim Diễn đi, cô nàng còn mang đến một chiếc hộp nhỏ màu bạc.

Bề mặt và bên trong hộp đều khắc những hoa văn tinh sảo kỳ lạ, sau khi Mạnh Niệm Xảo mở hộp ra, năng lượng tràn ra từ những hoa văn đó.

Lâm Cảnh cầm lọ đựng Chuột mặt người đổ thẳng vào, chuột vừa vào hộp Mạnh Niệm Xảo liền đóng nắp lại ngay lập tức, rồi thở phào nhẹ nhõm.

“Con chuột mặt người này là?”

“Khuôn mặt nó có chút quen, các anh đi kiểm tra thân phận nó đi.”

“Được.”

Sau đó, đồng đội của Mạnh Niệm Xảo khiêng Kim Diễn rời đi.

Khi đến dưới lầu, Kim Diễn đột nhiên kêu lên, “Tôi nhớ ra rồi, thứ đó chính là Bóng người hư vô!”

“Khoan đã, sao anh ta biết Bóng người hư vô ăn giống kẹo bông gòn vị chocolate???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play