Chương 12A

Lâm Cảnh tức giận đến mức rót nửa ly nước trái cây lạnh lẽo cho mình, anh ta hạ quyết tâm, từ nay về sau nếu còn nhìn mấy đốm sáng trắng này một lần nữa thì anh là con lợn!

Đốm sáng trắng dường như nhận ra điều gì đó, nó nhanh chóng tan rã biến trở lại thành những đốm sáng đơn lẻ hư đom đóm, thứ này kéo theo cái đuôi nhỏ bé và điên cuồng nhảy múa trước mặt anh.

Lâm Cảnh cố tình phớt lờ nó, chỉ tập trung ăn món "thức ăn trẻ em" của mình.

Những đốm sáng không từ bỏ ý định cứ lượn lờ trước mặt anh ta, thậm chí còn hợp thành một biểu tượng mặt cười.

Lâm Cảnh bưng khay thức ăn quay sang hướng khác, thong thả rưới thêm một ít nước tương lên món thịt quả chiên. Nhục quả thực sự rất ngon và giàu năng lượng, chỉ cần ăn hai miếng là anh ta đã cảm thấy no bụng.

Dù sao thì giờ Lâm Cảnh cũng không vội, những chuyện khác có nóng nảy cũng không liên quan đến anh ta.

Đốm sáng trắng thấy hành động của mình không có tác dụng gì, nó liền ngơ ngác lơ lửng im tại chỗ trông như bị đơ máy. Vài giây sau, biểu tượng mặt cười đột nhiên nổ tung thành vô số đốm sáng bay loạn trong phòng như những con đom đóm nhỏ, lơ lửng bay bay không theo quy luật nào. 

Sau một hồi bay lượn, chúng dường như tìm ra cách lấy lòng Lâm Cảnh và lại tụ tập lại, một đám sáng to bằng nắm tay dừng lại ngay chóp mũi Lâm Cảnh, ép anh phải nhìn vào nó rồi lại hiện ra.

Lần này không có mũi tên chỉ hướng, chỉ có những dòng chữ hiện lên trước mắt anh.

Vừa nhìn thấy mấy chữ đầu tiên, Lâm Cảnh lập tức buông đũa xuống.

Thôi thì nói con lợn thì con lợn vậy, dù sao thấy lợi thì đại trượng phu như anh ta phải biết co biết duỗi.

[Tên: Ma nữ.]

[Biệt danh: Phù thủy, chủ nhân Chuột mặt người, kẻ mang vác thánh giá.]

[Độ ngon: 78 (không thể bỏ lỡ)]

[Cách ăn: Ma nữ có lớp vỏ ngoài khô quắt và linh hồn vô cùng đầy đặn, lớp vỏ không có giá trị ăn uống nhưng linh hồn của họ lại ngon ngọt. Bao bọc linh hồn ma nữ trong tấm mạng nhung màu đen dày nặng, sau đó xoa bóp kỹ lưỡng, đến khi tiếng thét của họ dừng lại, bạn sẽ có được món ăn ngon có vị mát lạnh, đặc quánh như sữa chua.]

[Ghi chú: Ma nữ tụ tập trong các đường hầm không gian sau khi thời gian bị bẻ cong, vì vậy việc bắt giữ họ đòi hỏi kỹ năng nhất định. Họ là những người đã viết tên mình vào sách Cấm Kỵ để đổi lấy bí danh ma nữ, bí danh chính là nguồn sức mạnh của họ.]

[Hãy nắm giữ bí danh của họ đi, cậu bé đáng thương !]

[Ma nữ luôn tỏa ra mùi ma pháp tà ác, mi không phải đi săn bắt họ chỉ vì muốn ăn thịt họ đấy chứ? Mặc dù linh hồn của họ có vị như món sữa chua xoài mà mi thích nhất!]

Bí danh?

Nắm giữ bí danh của bọn chúng là nắm giữ như thế nào?

Mandela Lily - tên một ma nữ được nhắc đến trong tiểu thuyết, có liên quan gì đến chuyện này không?

Trong chốc lát, Lâm Cảnh rơi vào suy nghĩ miên man, bởi vì thông tin anh ta có được vẫn còn quá ít. 

Ma nữ được chuyển hóa từ con người, sự hiểu biết của họ về con người vượt xa sự hiểu biết của con người về Ma nữ.

“Anh Lâm, anh có nhà không?”

Hai tiếng sau, Kim Diễn mang theo bức tranh của Doãn Minh Chiếu đến gõ cửa nhà Lâm Cảnh.

Trong hai tiếng đó, Lâm Cảnh đã nghiên cứu phương trình và ký hiệu anh trích xuất từ tiểu thuyết ngay trong phòng khách nhà mình, đồng thời cố gắng tính toán để tìm ra điểm gấp đặc biệt được đề cập trong tiểu thuyết.

Nhưng Lâm Cảnh đã thất bại.

Lý do rất đơn giản, chỉ vì anh ta dốt toán.

Mặc dù Lâm Cảnh không muốn thừa nhận, nhưng lý do thực sự là như vậy.

Anh đã tốt nghiệp đại học ba năm, những kiến thức toán học cần nhớ thì bản thân đã quên hết rồi. 

Ngay cả khi Lâm Cảnh còn đang học đại học, chỉ với năng khiếu toán học của mình, anh cũng không thể hiểu được những công thức này.

Thực tế, anh thậm chí còn không hiểu rõ những ký hiệu cơ bản…

Lâm Cảnh cố gắng từng bước tìm hiểu ý nghĩa của các ký hiệu, rồi thay thế bằng một số giá trị đặc biệt, nhưng kết quả là... 

Chẳng có tác dụng gì sất.

Anh đang nằm dài trên ghế sofa với vẻ mặt chán chường, cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa mới đứng dậy ra mở cửa.

Ngoài cửa, Kim Diễn ôm một bức họa, nghiêm túc nhìn anh, “Tôi mang bức họa của Doãn Minh Chiếu đến cho anh.”

“Vào nhà đi.”

Lâm Cảnh lấy dép lê cho hắn ta, rồi chính anh cũng xỏ dép đi vào trong.

Kim Diễn ngoan ngoãn thay giày, cẩn thận bước vào căn nhà sạch sẽ đến khó tin, rồi nghiêm túc ngồi đối diện Lâm Cảnh, thậm chí không dám xin một ly nước.

“Đưa bức tranh cho tôi xem.”

Kim Diễn dùng hai tay đưa bức tranh cho anh, cố gắng thể hiện "nỗ lực" của mình qua những chi tiết nhỏ.

Lâm Cảnh nhận lấy và mở bức tranh trên bàn trà, nhìn qua một phát biết đây là một bức tranh sơn dầu.

Cây hồng, bức tường, mặt đất và góc giữa chúng được vẽ rất chân thực, nhưng những phần không gian và hình chiếu còn lại hoàn toàn phi logic. 

Ngoài ra, màu sắc của cả bức tranh rất tươi sáng, giàu cảm xúc, cho thấy người vẽ có tay nghề cao.

“Chúng tôi đã tìm thấy nó trong tay giáo viên của anh ta, Triệu Lợi Đạt. Người bình thường rất chậm chạp trong việc cảm nhận 'điểm', họ dường như có thể bỏ qua những điểm phi logic trong đó."

"Ví dụ như Triệu Lợi Đạt, ông ta chỉ thấy bức tranh này rất xuất sắc, thậm chí còn cho rằng góc uốn cong là cách xử lý đặc biệt của Doãn Minh Chiếu - để làm cho bức tranh có tính nghệ thuật hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play