Ngọn đèn trên bàn chập chờn lúc sáng lúc tắt, tấm màn che bị gió thổi qua tạo thành từng gợn sóng liên hồi.
Dường như cố gắng thế nào cũng không đạt được, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống hàng mi và bờ môi của nàng, men theo chiếc cằm trắng như tuyết rơi xuống lòng bàn tay hắn. Hắn cứ thế mà ôm lấy nàng, giữ lấy nàng, che chở nàng. Lúc thì Phượng Ninh cảm thấy bản thân giống như một con diều giấy bị quấn quanh cọc gỗ, lúc lại giống như một vũng nước không thể ngưng tụ lại.
Quần áo của nàng đã ướt đẫm, bị hắn kéo xuống vứt sang một bên, mọi thứ không có gì che chắn, phơi bày ra trước mắt hắn. Phượng Ninh xấu hổ, giống như một nàng tiên cá mắc cạn, cố gắng vẫy đuôi để thoát ra nhưng hắn lại không cho phép, giữ chặt lấy nàng, nhất quyết muốn kéo nàng xuống vực sâu.
Chẳng bao lâu sau tuyết đã ngừng rơi, gió cũng dần dừng lại.
Đêm đó Phượng Ninh mệt lả nhưng tâm trạng lại rất tốt. Hôm nay Bùi Tuấn đã kéo nàng ra khỏi vũng lầy, nàng không còn phải lo lắng bị Lý phủ liên lụy nữa, hắn đã chặt đứt ý định lợi dụng nàng của phụ thân nàng. Phượng Ninh cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, chưa bao giờ nàng vui vẻ đến thế.
Nàng mặc lại y phục chỉnh tề như cũ, đứng dậy treo mành lên cho hắn.
Vòng eo thon thả kia cứ lắc lư trước mặt hắn, Bùi Tuấn khoác trung y màu vàng sáng, cánh tay thon dài đặt trên đầu gối, nhìn nàng không nỡ rời mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT