Phượng Ninh vừa mới mười sáu, đang độ tuổi ham chơi, sao lại có chuyện không thích đi ra ngoài. Nàng không chịu đi là vì không có bạc.
Mẫu thân của Phượng Ninh đột ngột khuất núi, không gom góp được nhiều của cải để dành, đích mẫu lại là hạng khẩu Phật tâm xà, lừa nàng khi ấy còn nhỏ tuổi dễ như bỡn, nói là giúp nàng để dành bạc được phát hằng tháng để dùng khi xuất giá. Tám năm nay nàng không hề biết bạc trông như thế nào.
Hôm vào cung, hai phu thê Lý gia có dúi cho nàng chút bạc, tổng cộng được mười lượng. Tuy nhiên, sau khi nàng vào cung, do bị Mao Xuân Tụ gây khó dễ đủ đường, nàng đã phải lén lút bỏ tiền ra hối lộ các ma ma, nội thị để được ăn no bụng, không bị người khác ức hiếp.
Người trong cung đã từng nhìn thấy nhiều chuyện lớn lao, đâu coi mấy nén bạc còm cõi của nàng ra gì. Sau vài lần hối lộ, cuối cùng trong tay Phượng Ninh chỉ còn lại hai lượng bạc, nàng để dành số tiền này để dùng khi có việc gấp, tuyệt đối không thể đem ra tiêu.
Chương Bội Bội không biết sự việc là như vậy nên ra sức rủ rê nàng. Dương Ngọc Tô lại hiểu rất rõ. Nàng ấy giật nhẹ ống tay áo của Phượng Ninh: “Nha đầu ngoan, muội chưa đi xa nhà bao giờ, lần này có Ngự lâm quân mở đường, oai phong biết mấy. Muội cứ đi theo bọn ta đi chơi đi, coi như là đi hóng gió, giải sầu một chút, được không?”
Trong lòng Chương Bội Bội nghĩ thầm, nếu như thấy Phượng Ninh thích thứ gì thì nàng ấy sẽ mua tặng.
Phượng Ninh thấy hai người hết sức trông mong mình đi, cuối cùng đành nói: “Thôi được, ta đi.”
Không phải nàng sợ không có bạc để tiêu mà nàng sợ các tỷ tỷ phải tốn kém vì mình.
Nàng không thích gây thêm phiền phức cho người khác.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT