Bùi Tuấn trở lại Ngự thư phòng, hạ chỉ sửa lại án sai cho lão Ngự sử, để ông ấy về làm chức quan cũ. Những người còn lại trong bè lũ Giang Tân thì kẻ bị chém đầu, kẻ bị sung quân, một tờ chiếu thư chấm dứt tất cả mọi chuyện.
Phượng Ninh đi theo vào thư phòng, đặt bát nước ô mai kia lên bàn cao, chờ Bùi Tuấn uống. Sau khi viết xong chiếu thư, Bùi Tuấn giao cho thái giám chấp bút tên Hàn Ngọc, lúc này mới thấy Phượng Ninh đang quỳ gối trước mặt hắn.
“Sao thế này?”
Phượng Ninh cung kính dập đầu với hắn: “Thần nữ có tội, làm bệ hạ thêm phiền.”
Bùi Tuấn lại bị nàng chọc tức đến mức bật cười, lúc muốn sờ thứ gì đó theo bản năng, hắn mới phát hiện lòng bàn tay rỗng tuếch nên bèn dứt khoát đặt tay lên bàn.
Phượng Ninh càng thêm áy náy.
Bùi Tuấn nhìn dáng vẻ không có chí khí của nàng, hỏi: “Ngươi làm sai điều gì?”
Phượng Ninh nghẹn họng không nói nên lời.
Ánh mắt Bùi Tuấn sắc như dao: “Vì bị người khác tơ tưởng nên thấy rằng bản thân có lỗi đúng không? Ai dạy ngươi điều này?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT