Quay lại chuyện của Bùi Tuấn, từ khi biết được tung tích của Phượng Ninh, đêm đó hắn đã ăn thêm mấy miếng cơm. Hắn mặc long bào vàng rực, trước ngực khoác một chiếc áo lót có thêu hình rồng trên nền lụa đen, sắc mặt bình tĩnh tựa lưng vào long ỷ, từ tốn uống từng muỗng cháo. Bữa cơm này kéo dài suốt nửa canh giờ, tuy bụng đã căng đầy nhưng hắn cũng không biết mình đã ăn gì.
Tiêu hóa xong, Bùi Tuấn lại luyện kiếm ở hậu viện của Dưỡng Tâm Điện suốt một canh giờ, sau đó tắm rửa thay đồ rồi lên giường ngủ.
Liễu Hải nhận ra rằng khi tìm không thấy thì hắn không vui, nhưng tìm thấy rồi cũng không vui.
Dạo trước, hắn còn cố gượng cười xã giao nhưng hôm nay trên mặt đã chẳng cười nổi nữa.
Khoảnh khắc đầu tiên khi tìm thấy tung tích Lý Phượng Ninh, Bùi Tuấn thực sự rất vui. Nhưng ngay sau đó, lồng ngực hắn đột ngột đau nhói, đau đến mức suýt không chịu nổi. Tám ngàn dặm đường, dù cưỡi ngựa Xích Thố ngày đêm không nghỉ thì cũng phải mất nửa tháng. Nếu như đi đi về về, chỉ riêng thời gian trên đường đã mất một tháng. Nàng chọn nơi cách xa hắn nhất, thể hiện quyết tâm rõ ràng đến thế.
Bùi Tuấn ngã bệnh. Đêm đó, hắn ta sốt cao không ngừng, hôm sau dù cơn sốt đã hạ nhưng cơn ho cứ kéo dài không dứt. Thái y chẩn đoán rằng phổi bị nóng, tâm tình u uất nên phải đến hai mươi ngày sau, khi Bành Du từ Ô thành trở về, sắc mặt hắn mới khá hơn chút.
"Đây là một đoạn du ký mà Phượng cô nương đã viết, đệ tử trong học đường tranh nhau mang về nhà đọc. Thần lén lấy từ nhà một thương nhân."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT