Ánh nắng ban mai rạng rỡ, gió lạnh khẽ lay động.
Tòa trạch viện rộng lớn đèn đuốc sáng trưng, giữa sân thỉnh thoảng vọng ra vài tiếng kêu thảm thiết, hòa lẫn với bầu không khí tĩnh mịch của buổi sớm, tạo nên một sự đối lập quái dị.
Ôn Chiêu nghiêng tai lắng nghe một lát, rồi mới chậm rãi thu lại ánh mắt, dời tầm nhìn về phía Tạ Minh Dực đang nằm yên trên giường.
“Tiểu thần y, Thái tử điện hạ thế nào rồi?” Giọng Ôn Chiêu khàn đặc vì mệt mỏi, vội vàng quay sang nhìn Nguyên Hoa, người đang băng bó vết thương cho Tạ Minh Dực.
“Khi trở về, hắn sắc mặt trắng bệch như tuyết, cả người lảo đảo, cố gắng gượng thẩm vấn Tào Văn Bỉnh xong liền đột nhiên hôn mê, làm ta giật cả mình.” Ôn Chiêu cau mày, lẩm bẩm tiếp:
“Ba năm trước, khi hắn trấn áp giặc biển ở Phù Châu, chẳng may rơi xuống biển, lúc được vớt lên thì bệnh nặng suýt chết. Khi đó ta sợ đến mức mất ăn mất ngủ, vẫn là Thẩm tướng quân mời được Hạ thần y từ Thiên Hoa Cốc tới mới cứu được hắn. Không biết lần này bị thương, có làm bệnh cũ tái phát không đây?”
Nguyên Hoa hờ hững liếc hắn một cái, chậm rãi mở miệng: “Hắn vẫn ổn, nguyên vẹn trở về, tay chân cũng không thiếu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT