“Heyyyy——!” ( tưởng tượng là mấy phim giang hồ kiếm hiệp nhân vật bay xuống thì hay kêu hey hey đồ đó 🤣)
Gần như ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bóng dáng thiếu niên nhỏ nhắn nhưng rắn rỏi liền xuất hiện trước mặt Lệ Vũ, chắn giữa nàng và Tiêu Quyết.
Tiêu Quyết thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ thiếu niên kia xuất hiện thế nào.
Bản năng mách bảo hắn rằng người này không đơn giản. Nhưng nhìn tuổi tác của Lạc Ly còn quá nhỏ, Tiêu Quyết không để hắn vào mắt.
“Tránh ra, đừng cản đường ta.” Tiêu Quyết lạnh giọng nói, đồng thời vung roi ngựa, không chút khách khí ném về phía thiếu niên.
Thế nhưng, roi ngựa còn chưa kịp chạm đến dù chỉ một sợi tóc của Lạc Ly thì đã nghe “Phanh——!” một tiếng vang trầm đục.
Chỉ thấy thiếu niên nhẹ nhàng vung tay, dùng vỏ kiếm đỡ lấy cú đánh, hất mạnh roi ngựa ra.
Lực phản chấn tựa như bị một tảng đá nặng ngàn cân giáng vào. Cánh tay của Tiêu Quyết lập tức tê rần, gần như mất đi tri giác. Roi ngựa suýt nữa bị đánh văng khỏi tay hắn. May mắn nhờ võ công rèn luyện lâu năm, sức lực hơn người, hắn mới giữ chặt được.
Trong lòng Tiêu Quyết chấn động mạnh, ánh mắt do dự nhìn chằm chằm thiếu niên kia.
Nhưng thiếu niên vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, sắc mặt không đổi, hơi thở vững vàng, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn hắn lấy một cái.
Quan trọng hơn, từ đầu đến cuối, thanh kiếm bên hông thiếu niên vẫn chưa hề rời khỏi vỏ.
Nếu là ngày thường, với tính cách kiêu ngạo, phóng túng của mình, Tiêu Quyết nhất định sẽ lao vào đánh một trận, phân cao thấp, tiện thể dạy cho tên thiếu niên này một bài học.
Nhưng hai năm chinh chiến nơi biên cương không hề uổng phí. Tính tình của Tiêu Quyết đã được rèn giũa, không còn nóng nảy như trước, kinh nghiệm cũng dày dặn hơn nhiều.
Không biết vì sao, khi nhìn thiếu niên lạnh lùng trước mặt, hắn mơ hồ cảm thấy một khi thanh kiếm kia rời khỏi vỏ, ắt hẳn sẽ nhuốm máu.
Chỉ với một đòn vừa rồi, Tiêu Quyết đã nhận ra thân thủ của Lạc Ly. Hắn thức thời, không tiếp tục đối đầu vô ích.
Dừng lại, ánh mắt lướt qua thiếu niên rồi hướng về Lệ Vũ, hỏi:
"Ngươi mời thị vệ này riêng vì ta sao?"
Lệ Vũ thấy Lạc Ly áp chế được Tiêu Quyết, trong lòng rất vui. Khóe môi khẽ nhếch, lười biếng liếc hắn một cái rồi sửa lại lời:
"Phải nói là để đối phó với ngươi mới đúng."
Tiêu Quyết không hề tức giận, ngược lại còn tỏ ra hứng thú.
Xưa nay, Lệ Vũ luôn thờ ơ với hắn, chẳng buồn để tâm hay phản ứng. Vậy mà lần này, nàng lại mời hẳn một cao thủ giang hồ làm thị vệ, chỉ để phòng bị hắn, đối phó hắn. Nghĩ đến đây, hắn lại thấy phấn khích.
Lệ Vũ không thèm quan tâm Tiêu Quyết nữa, dẫn theo Lưu Li trở về phòng khách, Lạc Ly cũng lặng lẽ đi theo sau.
Tiêu Quyết đứng yên một lúc rồi đuổi theo, nhưng lần này, hắn không còn cơ hội trò chuyện hay dây dưa với Lệ Vũ nữa.
Lệ Vũ vội vàng tới chỗ Tạ Vân Lan để tạ lỗi và cáo từ.
Tạ Vân Lan nhìn nàng, lại liếc sang Tiêu Quyết đang đứng cách đó không xa với sắc mặt khó coi, chợt hiểu ra mọi chuyện.
Tạ Vân Lan lại một lần nữa nhìn về phía Lệ Vũ, lắc đầu than nhẹ:
"Xin lỗi, là ta tiếp đón không chu đáo. A Quyết đột ngột trở về, ta vốn nghĩ rằng sau hai năm ở biên cương, hắn sẽ thay đổi chút ít... Hắn có làm khó muội không?"
Chủ nhân luôn phải giữ thể diện, nên Lệ Vũ chỉ lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
"Không có. Chỉ là ta hơi mệt, muốn về sớm nghỉ ngơi một chút."
Nói xong, nàng khẽ cười:
"À, suýt nữa quên nói với tỷ, chúc Tạ tỷ tỷ sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn." Tạ Vân Lan cũng cười. Nàng khác với Tạ Vân Đường, sự dịu dàng không phải là giả tạo mà là xuất phát từ bản tính hiền hòa. Nụ cười của nàng ấm áp, khiến người khác có cảm giác như tắm mình trong làn gió xuân.
Lệ Vũ chào tạm biệt Lâm Uyển Nhu và Đường Yến Nhi, sau đó quay người rời đi.
Tạ Vân Lan vẫn đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng lưng của nàng thật lâu, như đang suy nghĩ điều gì đó, có phần thất thần.
"Tỷ tỷ làm gì mà cứ nhìn chằm chằm cái yêu nữ đó?" Tạ Vân Đường bước tới, bực tức nói.
Tạ Vân Lan giật mình hoàn hồn, sắc mặt có chút bất đắc dĩ:
"Sao muội lại nói về nàng như thế?"
"Muội đâu có nói sai, nàng vốn dĩ trông chẳng khác gì hồ ly tinh cả."
Đối với cái muội muộinhỏ hơn vài tuổi này, Tạ Vân Lan cũng không nỡ trách mắng, chỉ ôn hòa khuyên nhủ:
"Muội đó, không cần gây khó dễ cho nàng ấy."
Tạ Vân Đường bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh thường:
"Muội chỉ thấy chướng mắt thôi!"
Tạ Vân Lan lắc đầu, vỗ nhẹ lên tay muội muội:
"Nghe lời tỷ tỷ, đừng đối đầu với nàng."
Tạ Vân Đường bĩu môi, không đáp lại, rõ ràng là không hề để lời khuyên của Tạ Vân Lan vào tai.
Cùng là thiên kim của Quốc Công phủ, địa vị đều cao quý như nhau, chẳng lẽ nàng còn phải e sợ Lệ Vũ hay sao?
~~~~~~
Lệ Vũ trở lại An Quốc Công phủ. Ở đình viện, nàng bắt gặp một nam tử cao lớn, anh tuấn, vận áo gấm—đó chính là đại công tử của An Quốc Công phủ, cũng là huynh trưởng của nàng, Lệ Thù.
Gặp lúc Lệ Thù đang định ra cửa, Lệ Vũ tươi cười gọi: "Đại ca."
Thấy muội muội, giữa mày Lệ Thù vẫn vương nét ưu tư, nhưng khi nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt dần giãn ra, tựa hồ nhẹ nhõm hơn, liền hỏi: "Nghe nói Tiêu Quyết đã trở lại, hôm nay hắn có phải cũng tới Vĩnh Định Hầu phủ không?"
Lệ Vũ gật đầu: "Đúng vậy."
Lệ Thù vội vàng hỏi tiếp: "Hai ngươi đã gặp nhau ư? Hắn có làm khó dễ muội không?"
Lệ Vũ không trả lời ngay mà quay đầu liếc mắt ra sau, rồi mỉm cười nói: "Đại ca, võ công của Lạc Ly thực sự rất lợi hại, ngay cả Tiêu Quyết cũng không dám đối đầu."
Thấy muội muội cười nhẹ nhàng như vậy, Lệ Thù cũng phần nào đoán được tình hình. Hắn nhướng mày, bật cười: "Đương nhiên rồi. Lạc Ly là do ta mang theo ngàn lượng hoàng kim, tự mình đi Vạn Tuyệt Cốc thỉnh về."
Hoàng kim do Lệ Sùng xuất, còn công việc chạy vạy là do Lệ Thù lo liệu, nhưng hắn không kể công, đối ngoại vẫn luôn nói là do Lệ Sùng mời cao thủ.
Lệ Vũ gật đầu, khen: "Đại ca quả thực có con mắt tinh tường."
Lệ Thù xoa đầu nàng, cười nói: "Chỉ có muội là khéo nịnh. Giờ có Lạc Ly bên cạnh, đi đâu cũng không cần sợ."
Lệ Vũ liên tục gật đầu, hai huynh muội trò chuyện vài câu rồi mỗi người về phòng.
Dù nói có Lạc Ly bên cạnh thì chẳng phải e ngại gì, nhưng vì Tiêu Quyết vừa mới hồi kinh, Lệ Vũ thực sự không muốn chạm mặt hắn, bởi vậy mấy ngày nay cũng chẳng buồn ra khỏi phủ.
Ở trong phủ, Lệ Vũ buồn chán đến phát ngán. Mỗi ngày, nàng chỉ quanh quẩn đọc sách về đậu miêu, hoặc đến bồi Minh Nguyệt Quận chúa ăn cơm, ngắm hoa, hay đôi khi trò chuyện cùng Tang Du.
Thỉnh thoảng, nàng cũng ghé qua chỗ lão thái thái ngồi một lúc, cùng bà đọc kinh thư.
Lệ lão phu nhân ăn chay niệm Phật, luôn nói rằng bà thích yên tĩnh, không muốn người trong nhà phải sớm tối đến thỉnh an. Nhưng thực ra, lão nhân gia vẫn rất thích con cháu tới trò chuyện, náo nhiệt bên cạnh.
Lệ Vũ thường nói trong nhà, người nghiêm khắc với nàng nhất chính là lão thái thái. Nhưng thực ra, Lệ lão phu nhân lại là người thương nàng nhất, chỉ là bà không thể hiện ra mà thôi.
Lúc này, lão thái thái nhìn Lệ Vũ đang an tĩnh ngồi đọc kinh thư. Ánh mặt trời mùa thu nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, khiến làn da càng thêm sáng mịn, xinh đẹp động lòng người.
Đứa trẻ này thực sự quá xuất sắc. Không chỉ có dung mạo thừa hưởng trọn vẹn ưu điểm của Lệ Sùng và Minh Nguyệt Quận chúa, mà dường như cả tinh hoa của dòng họ Lệ cũng đều hội tụ trên người nàng.
Nhìn thế nào cũng khiến người ta yêu thương.
Đôi lúc, Lệ lão phu nhân sợ cả nhà quá mức cưng chiều Lệ Vũ, nên đành phải gắng gượng giữ vẻ nghiêm khắc, luôn răn dạy nàng, mong nàng không bị nuông chiều đến hư hỏng.
Nhưng dù đã sống hơn nửa đời người, tâm tính vốn kiên định, lão thái thái vẫn không thể nào cứng rắn khi đối diện với ánh mắt trong veo, long lanh như nước của Lệ Vũ. Có đôi lúc muốn răn dạy nàng, nhưng lời nói đến miệng lại mềm lòng không nỡ.
Hiện tại thấy Lệ Vũ đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn trước, Lệ lão phu nhân cảm thấy vô cùng vui mừng.
Lệ Vũ tuy đã mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng bà vẫn muốn giữ nàng lại trong phủ thêm hai năm nữa.
Lệ Vũ cứ nghĩ rằng không ra khỏi cửa là có thể an ổn vô sự, lão thái thái cũng định giữ nàng trong phủ lâu hơn. Nhưng chẳng ai hay biết, một chuyện trọng đại sắp sửa giáng xuống đầu nàng…
Hoàng cung, Văn Hoa Điện
Trời đã về đêm, nhưng bên trong Văn Hoa Điện vẫn sáng trưng. Đèn cung đình nối tiếp nhau tỏa sáng khắp nơi, bốn vách tường còn được khảm dạ minh châu, khiến cả điện rực rỡ chẳng khác nào ban ngày.
Hoàng đế và Thái tử đang đứng trước những bức họa quý nữ được treo trên bốn vách điện.
Từ xưa đến nay, Hoàng hậu, Quý phi, Thái tử phi của Đại Tấn phần lớn đều được tuyển chọn theo cách này. Những bức họa tuy có phần được trau chuốt, nhưng dung mạo vẫn không khác biệt quá xa so với bản gốc. Dù sao, nếu khác biệt quá nhiều, cũng khó tránh khỏi việc bị Hoàng đế nghi ngờ.
Hơn nữa, vào những dịp quan trọng như sinh nhật Hoàng đế hay Hoàng hậu, trong cung sẽ tổ chức yến tiệc. Khi ấy, các đại thần thường đưa gia quyến theo dự tiệc, nên đa phần dung mạo các quý nữ đều đã lưu lại ấn tượng trong lòng Hoàng thất. Vì vậy, nghi thức tuyển phi này, dù nói là chỉ mang tính hình thức, nhưng qua bao năm vẫn được duy trì.
Gia Văn Đế là một vị minh quân nhân hậu, luôn nói rằng việc tuyển chọn này hoàn toàn dựa trên nguyên tắc tự nguyện. Nhưng trên thực tế, đối với các đại thần quyền quý có con gái hoặc cháu gái đến tuổi cập kê, dù có thương yêu nữ nhi đến đâu, không muốn nàng vào cung, họ vẫn phải dâng lên một bức họa. Nếu không, ít nhất cũng phải ngoan ngoãn mời họa sư trong cung vẽ một bức để trình lên.
Bởi lẽ, không ai muốn Hoàng đế nghĩ rằng ngay cả con gái mình mà họ cũng chê không xứng.
Huống hồ, Thái tử Tiêu Diễn nổi danh khắp thiên hạ—văn chương được bậc đại nho ca tụng, võ nghệ do cao nhân chân truyền, văn thao võ lược đủ đầy. Không chỉ tài hoa, hắn còn sở hữu dung mạo tuấn mỹ hiếm có, phong thái tao nhã vô song. Nếu nói có ai chướng mắt với hắn, e rằng đó là điều không thể xảy ra.
Chính vì vậy, những bức họa nên được gửi tới, gần như đều đã có mặt đầy đủ.
Mỗi bức đều được họa công tinh xảo, chân dung các quý nữ trong tranh phong thái muôn hình vạn trạng—người cao gầy thanh tao, người dịu dàng đoan trang, có kẻ thướt tha, có kẻ linh động khả ái. Bên cạnh đó, từng bức họa còn được ghi chú tỉ mỉ thông tin về gia thế, tuổi tác, ngày sinh của từng vị giai nhân.
Gia Văn Đế cùng Tiêu Diễn lật xem một lượt, nhưng mỗi bức tranh trước mặt Hoàng đế cũng chỉ dừng lại chưa đến hai nhịp thở. Thái tử thoáng nhìn qua, thái độ hờ hững, khiến Gia Văn Đế không thể đoán được rốt cuộc hắn có hứng thú với ai hay không.
Nhưng đến khi bước chân dừng trước một bức họa khác, Tiêu Diễn chỉ nhìn thoáng qua mà đã hơi khựng lại.
Gia Văn Đế lập tức tập trung nhìn theo, ánh mắt chợt sáng lên.
Chỉ thấy trong tranh là một thiếu nữ mỹ lệ linh động, dung nhan rạng rỡ như ánh thái dương, thoạt nhìn tựa hồ thiên tiên hạ phàm.
Ông liếc mắt nhìn sang đứa con trai kén chọn của mình, phát hiện hắn lần này không hề bước đi ngay mà lại đứng yên rất lâu. Thời gian dừng lại đã sớm vượt quá mười nhịp thở.
Ánh mắt Tiêu Diễn vẫn chăm chú nhìn bức họa, nhưng không phải nhìn dung nhan của nàng—mà là đôi khuyên tai nàng đeo.
Hắn có trí nhớ hơn người, thính lực tinh tường.
Trong ký ức của hắn, vị đại tiểu thư này… chưa từng đeo khuyên tai bao giờ.
Gia Văn Đế thấy khóe môi Tiêu Diễn khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng cảm thấy có chút hiếm lạ.
Đứa con trai này trước nay luôn nghiêm túc, ngay thẳng, rất ít khi bộc lộ cảm xúc, lại càng không phải người hay cười.
Vì thế, ông hỏi:
“Chọn người này sao?”
Tiêu Diễn thoáng ngừng lại, ánh mắt một lần nữa dừng trên bức họa thiếu nữ, không biết đang suy nghĩ điều gì. Một lúc lâu sau, hắn mới thản nhiên đáp:
“Ừm, chọn nàng.”
Dứt lời, những bức họa còn lại hắn thậm chí cũng chẳng buồn liếc mắt.
Gia Văn Đế cũng không miễn cưỡng. Dù sao, Thái tử phi đã được chọn, có xem thêm cũng không còn cần thiết.
Chỉ là… việc tuyển chọn lần này diễn ra quá nhanh, quá hời hợt, mà trên mặt Thái tử cũng chẳng lộ ra chút vui mừng nào.
Nhưng Gia Văn Đế nhìn nhìn nhi tử của mình, lại khẽ vuốt cằm, trong lòng không khỏi cười thầm:
Con trai ta ngày thường nghiêm túc, chính trực, luôn miệng nói phải lấy lễ nghĩa, đức hạnh làm đầu, coi nữ sắc chẳng khác gì cỏ rác.
Không ngờ cuối cùng, khi chọn đi chọn lại, vẫn là chọn người xinh đẹp nhất mà thôi.