Cuối cùng, Ngôn Tiếu Tiếu cùng một vị cô nương tên Lâm Lang được sắp xếp ở chung một phòng.
Nàng không giỏi trò chuyện xã giao, may thay Lâm Lang cũng không phải người thích để ý đến người khác, nên hai người cứ thế ở chung mà không làm phiền đối phương, giống như nước giếng không phạm nước sông.
Lâm Lang chiếm duy nhất một chiếc ghế dựa, nên Ngôn Tiếu Tiếu chỉ có thể chậm rãi ngồi xuống mép giường. Hai đầu gối vì đi lại quá lâu mà trở nên tê cứng, nàng cắn môi chịu đau, nhẹ nhàng xoa nắn một lúc, mới cảm thấy máu huyết lưu thông hơn, có thể thả lỏng chân khoanh lên bên giường.
Ngôn Tiếu Tiếu liếc nhìn Lâm Lang, thấy nàng ấy vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, liền vụng trộm mở bàn tay còn lại ra, để lộ ra một mảnh giấy vàng nhỏ.
Do siết chặt suốt quãng đường, mảnh giấy in hằn lên lòng bàn tay mềm mại của nàng những vết hồng ngân rối loạn.
Nàng vốn khéo tay trong việc chạm khắc gỗ, từ nhỏ chưa từng ra mồ hôi tay, vậy mà giờ đây lòng bàn tay lại thoáng ướt, có thể thấy nàng bất an đến mức nào.
Nghĩ đến dòng chữ viết trên mảnh giấy ấy, Ngôn Tiếu Tiếu lập tức nhắm mắt lại, không muốn nhìn thêm nữa. Cuối cùng, nàng tùy tiện cuộn tròn mảnh giấy, nhét vào túi nhỏ bên hông áo dài tro xanh.
Nếu như lời của Liễu Khiết là thật, rằng bệ hạ thực sự triệu nàng vào Vân Cơ Điện để hầu hạ bên cạnh, thì phải làm sao đây?
Đang lúc do dự, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play