Nhật ký tuần tra cảng ngày 1 tháng 8

Lúc 9:23 sáng, xảy ra một vụ ẩu đả, tạm giam hai người, phê bình giáo dục ba người.

Lúc 10:56 sáng, hai công nhân sửa chữa tại bến số 5 đánh nhau vì chuyện vặt, bị đưa về trạm giam cảng để bình tĩnh lại và nhận phê bình giáo dục.

Lúc 15:11 chiều, nhận được báo án về một vụ cướp giật, khi đến hiện trường thì nghi phạm đã bỏ trốn. Sau khi thu thập chứng cứ tại hiện trường, đưa nạn nhân về văn phòng an ninh để lấy lời khai.

Lúc 18:05 chiều, một nhóm thanh niên vô công rỗi nghề tụ tập sử dụng ma túy tại con hẻm số 168 phố An Bình, bị bắt tại chỗ và áp giải về tổng bộ điều tra để thẩm vấn thêm.

Nhật ký tuần tra cảng ngày 2 tháng 8

Lúc 8:02 sáng, phát hiện một thi thể trôi nổi tại góc đông nam bến số 5, danh tính nạn nhân đã được xác định là công nhân bến cảng, nguyên nhân tử vong do say rượu rồi chết đuối. Điều tra sơ bộ cho thấy không có dấu hiệu bị sát hại, vụ việc được xác định là tai nạn ngoài ý muốn. Thi thể được người nhà đến nhận vào lúc 12:32 trưa.

Lúc 13:56 chiều, xảy ra một vụ ẩu đả trên đường phố, tạm giam năm người.

Lúc 15:14 chiều, lại xảy ra một vụ ẩu đả khác trên đường phố, tạm giam bốn người.

Lúc 17:09 chiều, xảy ra một vụ hỗn chiến có vũ khí, hai bên sử dụng ống thép, xà beng, dao rọc xương và súng lục cổ. Đội tuần tra an ninh đã cảnh cáo nhưng không có hiệu quả, buộc phải nổ súng bắn chết hai người, số còn lại bị tạm giam.

“Thật tốt... một ngày yên bình và tươi đẹp nữa lại kết thúc. Hôm nay cũng là một ngày nhẹ nhàng.” Ngỗi Tân ngồi trong văn phòng gõ những ký tự cuối cùng trên màn hình quang học rồi vươn vai thư giãn.

Là người mới, cô còn phải học rất nhiều thứ, chẳng hạn như cách viết báo cáo, cách xử lý các tranh chấp khi tuần tra cảng.

Những ngày gần đây báo cáo đều do Ngỗi Tân viết. Cô nhập nhật ký công việc vào hệ thống của Adam để lưu trữ.

Hai ngày liên tiếp không có chuyện gì xảy ra.

Mặt Nạ Bạc vẫn đều đặn thu thập dữ liệu mỗi ngày, Hoa Hồng Gai sau khi lắp cánh tay máy đã chia sẻ bớt công việc với hắn, còn Red thì liên lạc với Ngỗi Tân ít hơn, hẳn là nhiệm vụ bên đó đã đến giai đoạn quan trọng. Bến cảng rộng lớn như vậy, các nhân viên an ninh tuần tra dày đặc, việc thu thập dữ liệu không hề đơn giản.

Hai ngày nay Ngỗi Tân không làm thêm cho Cơ Giới Bình Minh vào buổi tối nữa, điều đó khiến cô có chút không quen. Chỉ làm một công việc khiến cô nhàn rỗi hơn, ít nhất buổi tối về đến nhà cô có thể tranh thủ học thêm chút kiến thức.

Nghĩ đến chồng sách chuyên ngành chất đầy trong phòng, Ngỗi Tân cảm thấy đau đầu. Muốn học xong chương trình đại học bốn năm chỉ trong vài ngày đúng là chuyện hoang đường, may mà hiện tại cô chưa cần dùng đến kiến thức điều tra hình sự, hầu hết các tình huống khẩn cấp ở cảng đều có thể giải quyết bằng vũ lực.

“Viết xong chưa, Ngỗi Tân?” Thư Húc Nghiêu đang sắp xếp tài liệu trên bàn làm việc bên cạnh, anh ta tắt máy chiếu rồi nói: “Hôm nay vất vả cho cô rồi.”

“Không vất vả đâu, báo cáo chỉ có mấy trăm chữ, đội trưởng còn vất vả hơn tôi nhiều.” Ngỗi Tân nhấn lưu lại, sau đó cũng tắt máy chiếu.

“Tan làm rồi, đi thôi.” Thư Húc Nghiêu nhìn đồng hồ.

Công việc tuần tra của đội An Ninh Bờ Biển được chia thành ca ngày và ca đêm. Ban ngày tương đối nhẹ nhàng, nhưng ban đêm lại nguy hiểm hơn cả, vì khi màn đêm buông xuống mọi việc bẩn thỉu đều nổi lên mặt nước.

Giống như những con côn trùng đáng ghê tởm, khi mặt trời chói chang thì chúng trốn vào lòng đất, nhưng đến đêm tối lại lũ lượt bò ra ngoài.

Không ai có thể tưởng tượng được thành phố Hắc Hải về đêm điên cuồng đến mức nào.

“Ngày mai đến lượt chúng ta tuần tra ca đêm rồi phải không?” Ngỗi Tân hỏi.

Thư Húc Nghiêu đáp: “Đúng vậy, ban ngày có thể không đến, ca làm chuyển sang tám giờ tối.”

Ca tuần tra đêm có cường độ cao khiến con người ta kiệt sức, vì vậy ca ngày và ca đêm luôn được luân phiên nhau, cứ hai ngày đổi một lần. Vài ngày trước, Đội Bảy tuần tra ca ngày, ngày mai sẽ đến lượt bọn họ đi ca đêm.

“Cùng đi dạo một chút không?” Thư Húc Nghiêu mời.

“Được thôi, đi bộ thư giãn. Buổi tối mát mẻ hơn ban ngày nhiều.” Ngỗi Tân gật đầu đồng ý.

Ban ngày tuần tra ở bến cảng nóng đến phát điên, thời tiết hơn ba mươi, bốn mươi độ mà vẫn phải mặc đồ bảo hộ dày cộp để đề phòng tình huống bất ngờ.

Mấy ngày nay tư thế tuần tra quen thuộc của Ngỗi Tân là lưng thẳng, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, tay phải lúc nào cũng đặt lên bao súng ở thắt lưng, sẵn sàng rút súng bất cứ lúc nào.

Từ khi nghe các đồng nghiệp cũ trong đội An Ninh Bờ Biển nói rằng bọn họ thường xuyên gặp phải thành viên băng đảng có súng quanh cảng, cô đã trở nên nhạy cảm hơn hẳn. Nếu lỡ có một thành viên bang phái nào đó có thù với Cục Truy Bắt đột nhiên lao ra bắn chết cô thì phải làm sao?

Ngỗi Tân không muốn bị giết, vì vậy cô luôn duy trì cảnh giác, tay trong tư thế đặt sẵn lên bao súng khi tuần tra.

Nếu có ai muốn giết cô, cô sẽ ra tay trước một bước.

Và đúng là hôm nay cô đã làm vậy, trong vụ hỗn chiến buổi chiều nay, cô không hề nương tay, chỉ hai phát súng đã hạ gục thủ lĩnh phe đối thủ.

Ngỗi Tân và Thư Húc Nghiêu thay quần áo thường phục rồi rời khỏi văn phòng An Ninh Bờ Biển, anh ta đi theo con đường cô hay đi để tiễn cô về nhà.

“Cảm giác hai ngày nay thế nào?” Thư Húc Nghiêu quan tâm hỏi.

“Tôi ổn.” Ngỗi Tân nói, “Loại chuyện đó lần đầu lần hai làm sẽ có cảm giác... nhưng sau đó sẽ chậm rãi phai nhạt.”

Thư Húc Nghiêu nói: “Cô là tân binh có khả năng thích ứng nhanh nhất mà tôi từng gặp.”

“Cảm ơn lời khích lệ, đội trưởng.” Ngỗi Tân điềm nhiên đón nhận lời khen ngợi của anh ta. ( truyện trên app T•Y•T )

"Cô được tuyển thẳng từ Học viện Hắc Hải vào Cục Truy Bắt để thực tập, trong cùng đợt chỉ có một mình cô, có lẽ sẽ rất khó tìm được người có cùng tâm lý để chia sẻ. Thấy cô thích nghi với công việc ở Cục Truy Bắt nhanh như vậy tôi cũng yên tâm rồi." Thư Húc Nghiêu nói. "Thật ra theo quy trình bình thường cô còn cần trải qua nhiều khóa huấn luyện hơn nữa mới có thể độc lập tác chiến. Để cô đi tuần tra cảng ngay lúc này đúng là có phần hơi gấp gáp."

Ngỗi Tân đáp: "Đừng lo về tâm lý của tôi. Tôi đã lường trước sự hỗn loạn của Khu Cảng từ lâu, chuẩn bị tinh thần sẵn rồi thì cũng không thấy khó tiếp nhận."

"Cũng đúng, cô vốn là người Khu Cảng." Thư Húc Nghiêu gật đầu. "Còn một tháng nữa là đến đợt tuyển dụng bên ngoài, chờ khi chúng ta đào tạo thêm nhiều tân binh, áp lực sẽ giảm đi rất nhiều. Giai đoạn hiện tại chỉ có thể gắng sức chống đỡ."

"Tôi hiểu được, đang thời kỳ đặc thù mà." Ngỗi Tân đồng cảm nói. "Dạo này so với trước càng thêm hỗn loạn."

Bầu trời đã nhá nhem tối, gió se lạnh, những tòa nhà thấp trong Khu Cảng lần lượt sáng đèn.

Thư Húc Nghiêu lên tiếng: "Ngỗi Tân, cô phải biết rằng làm một nhân viên an ninh không chỉ phải học chịu áp lực mà còn phải học cách chống lại cám dỗ."

"Ý anh là gì?" Ngỗi Tân nghiêng đầu, giả vờ không hiểu.

"Cô còn quá trẻ, dù đã chứng kiến một số góc tối nhưng những thứ bẩn thỉu và đen tối nhất vẫn vượt xa sức tưởng tượng của cô." Thư Húc Nghiêu nói. "Cô có biết vì sao Đội An Ninh Bờ Biển của chúng ta lại phải luân chuyển hàng tháng không?"

Ngỗi Tân bày ra dáng vẻ lắng nghe.

"Bởi vì hối lộ." Thư Húc Nghiêu hạ giọng. "Những kẻ buôn lậu ở bến cảng đã mua chuộc các đội an ninh đồn trú lâu dài, biến họ thành tay sai cho thế lực phi pháp."

Nghe vậy, Ngỗi Tân cũng không mấy bất ngờ. Những chuyện như thế đâu đâu cũng có, chỉ khác nhau ở mức độ nghiêm trọng mà thôi.

"Mỗi tháng thay đổi đội ngũ trực ban tại Văn phòng An Ninh Bờ Biển có thể làm tăng chi phí hối lộ của bọn chúng. Vì mỗi lần đổi người, chúng lại phải bỏ tiền và công sức để thiết lập quan hệ lại từ đầu." Ngỗi Tân tiếp lời. "Có phải như vậy không, đội trưởng?"

"Đúng vậy, đây là giải pháp bất đắc dĩ." Thư Húc Nghiêu thở dài. "Chúng ta không thể hoàn toàn ngăn chặn chuyện này."

"Đội trưởng, tôi tin anh là một người chính trực và lương thiện." Ngỗi Tân nhìn anh ta với vẻ lưỡng lự. "Anh sẽ không tham ô nhận hối lộ chứ?"

Thư Húc Nghiêu sững người: "Cô đang nghĩ gì vậy? Kẻ tham ô nhận hối lộ nào lại đem những chuyện này kể rõ ràng cho cô nghe?"

"Nhỡ đâu anh muốn bịt miệng tôi, hoặc đang tìm cách thỏa thuận chia chác với tôi thì sao?" Ngỗi Tân vuốt cằm trêu chọc.

"Thôi được rồi, tôi biết cô đang đùa, Ngỗi Tân." Thư Húc Nghiêu bật cười bất đắc dĩ.

"Đội trưởng là cậu ấm nhà giàu, chắc sẽ không để mắt đến chút tiền đó đâu nhỉ?" Ngỗi Tân nói. "Làm việc dưới trướng của anh, tôi rất yên tâm."

"Cảm ơn vì sự tin tưởng của cô." Thư Húc Nghiêu đáp.

Ngỗi Tân trầm ngâm suy nghĩ: "Anh vừa nói chúng ta không thể hoàn toàn ngăn chặn chuyện này… Một tháng cũng không ngắn, nói không chừng vẫn có người bị mua chuộc. Nghĩa là ngoài việc đối phó với mối đe dọa từ các băng đảng, đôi khi chúng ta còn có thể bị đồng đội đâm sau lưng?"

"Đúng là như vậy." Thư Húc Nghiêu gật đầu. "Thế giới này quá phức tạp, lòng người cũng quá phức tạp. Ngỗi Tân, cô vừa mới tốt nghiệp đại học, không những phải thích nghi với chiến đấu mà còn phải thích nghi với xã hội này."

"Ba mẹ tôi không có ở bên cạnh, xung quanh cũng không có họ hàng đáng tin cậy, chẳng ai ngồi xuống giảng giải những điều này cho tôi cả." Ngỗi Tân ngừng lại một chút rồi nói. "Anh là người đầu tiên dạy tôi về cách đối nhân xử thế đấy, đội trưởng."

"Có người hướng dẫn vẫn tốt hơn là tự mình mò mẫm." Thư Húc Nghiêu nói. "Không hiểu thì hỏi, chưa biết thì học, từ từ lần mò rồi cũng sẽ quen."

"Ừ, được rồi." Ngỗi Tân đáp. "Tôi sẽ nhớ kỹ."

Hai người cùng đi bộ đến dưới lầu nhà Ngỗi Tân.

"Tôi về đến nhà rồi, anh mau về đi, đội trưởng." Ngỗi Tân nói.

"Ban ngày nhớ nghỉ ngơi cho tốt, không thì sẽ không chịu nổi ca đêm đâu." Thư Húc Nghiêu dặn dò rồi gật đầu tạm biệt. "Gặp lại cô sau, Ngỗi Tân."

Ngỗi Tân đứng ở cửa cầu thang, nhìn theo bóng lưng Thư Húc Nghiêu khuất dần nơi góc phố.

Cô xoay người lên lầu, đẩy cửa bước vào nhà.

Mặt Nạ Bạc đang ngồi trên ghế cạnh bàn ăn, chán nản nghịch quả bóng nước: "Người dưới lầu là ai thế? Cô nói chuyện với anh ta lâu vậy."

Ngỗi Tân nhướn mày: "Cậu thấy rồi à?"

"Ừ, tôi nhìn thấy anh ta, nhưng anh ta không thấy tôi." Mặt Nạ Bạc nói.

"Cẩn thận một chút, đó là cấp trên của tôi ở Cục Truy Bắt đấy." Ngỗi Tân vào nhà đổi giày, đi vào phòng tắm rửa sạch kem chống nắng trên mặt.

Cô vào bếp xem thử, nhíu mày: "Hết nguyên liệu rồi… Ra cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn tạm vậy, lười nấu quá."

Ngỗi Tân lại quay ra cửa, đổi giày chuẩn bị ra ngoài. "Lần sau làm nhiệm vụ xong nhớ đi mua đồ, đừng quên đấy."

"Ừm, được." Mặt Nạ Bạc uể oải gục xuống bàn.

Ngỗi Tân đi xuống lầu, suy nghĩ một chút rồi men theo ký ức tìm đến một cửa hàng tiện lợi.

Ở Thế giới Thứ Hai, bố mẹ của người đồng hương Tập Lương có mở một cửa hàng tiện lợi. Nhân dịp mua đồ, cô cũng muốn tìm hiểu tình hình của cậu ta.

"Kính chào quý khách." Khi đẩy cửa bước vào, chiếc máy phát thanh cũ phát ra âm thanh không rõ ràng.

Cửa hàng không lớn nhưng có đủ các loại hàng hóa, từ đồ dùng cá nhân đến thực phẩm.

Tiếng bánh xe lăn lộc cộc vang lên.

“Đàn chị?”

“…Tập Lương?”

Ngỗi Tân kinh ngạc nhìn Tập Lương, người đang ngồi trên xe lăn, toàn thân quấn đầy băng và bó bột. Ngay cả đầu cũng bị quấn kín, chỉ lộ ra đôi mắt, mũi và miệng, trông vô cùng thê thảm.

“Cậu làm sao thế này?” Ngỗi Tân ngạc nhiên hỏi. “Mới mấy ngày không gặp mà đã thành ra thế này rồi?”

Tập Lương mím môi: “Tôi đi giao đồ ăn thì bị xe tông… Người tông tôi là một cậu ấm nhà giàu, rất ngang ngược.”

“Có được bồi thường không?” Ngỗi Tân hỏi.

“Hắn ta nói phải đi theo trình tự pháp luật, ít nhất ba tháng nữa mới có thể nhận được tiền bồi thường.” Tập Lương đau khổ nói. “Hai chân tôi đã mất cảm giác, cần thay chân giả cơ giới, bố mẹ tôi đang chạy vạy kiếm tiền…”

Nói đến đây, nước mắt cậu ta bắt đầu rơi lã chã.

Quãng thời gian này Tập Lương đã nếm trải đủ mọi cay đắng. Cậu ta chưa từng cảm thấy cuộc sống khó khăn đến mức này, khó đến mức khiến cậu ta nghẹt thở.

Sự háo hức và mong chờ khi vừa xuyên đến thế giới này đã bị hiện thực tàn khốc nghiền nát từng chút một. Nỗi đau trên cơ thể là có thật, những gì cậu ta trải qua cũng là thực tế. Hệ thống trò chơi mà cậu ta mang theo chỉ là vật trang trí, ngoài chức năng hiển thị bảng trạng thái thì chẳng có tác dụng gì. Cậu ta cũng chẳng có siêu năng lực, chẳng có bàn tay vàng, càng không có khả năng tung hoành bốn phương.

Ở Thế giới Thứ Hai, Tập Lương sống như một người bình thường, chân thực mà thấp kém. Cậu ta phải lo lắng về tiền bạc và sinh kế, phải đối mặt với đủ loại biến cố.

Thực ra, phần lớn cư dân tầng đáy ở thế giới này đều sống như vậy.

Thân phận mà cậu ta có được sau khi xuyên đến đã được định sẵn là như thế. Nếu như không có năng lực thay đổi hiện trạng, cậu ta sẽ mãi mãi sống một cuộc đời tầm thường.

“Xin lỗi đàn chị, để chị phải cười nhạo rồi… Tôi nhất thời không kiềm chế được cảm xúc.” Tập Lương hít hít mũi. “Chị muốn mua đồ phải không? Cứ chọn đi, quét mặt ở quầy tính tiền là được.”

Ngỗi Tân lấy vài ổ bánh mì, sữa và mấy gói đồ ăn vặt.

Đúng lúc cô chuẩn bị thanh toán, một chiếc xe hơi màu đen trông có vẻ kín kẽ nhưng sang trọng bất ngờ dừng lại bên ngoài cửa hàng tiện lợi. Một người đàn ông mặc vest chỉn chu bước xuống xe, đi thẳng vào cửa hàng, ánh mắt anh ta lập tức dừng trên người Tập Lương.

“Chào anh, Tập Lương.” Người đàn ông đưa ra một tấm danh thiếp. “Tôi là Trương Thụy, thuộc bộ phận tuyển dụng nhân tài của Tập đoàn Công nghệ Rick. Tôi muốn giới thiệu với anh một chương trình tuyển dụng nhân tài của công ty chúng tôi.”

Tập Lương sững người: “Tôi mới chỉ thi đậu vào Học viện Hắc Hải thôi, còn chưa nhập học nữa mà. Bây giờ đã tuyển dụng tôi có phải hơi sớm rồi không…”

“Anh hiểu nhầm ý chúng tôi rồi, anh Tập Lương.” Trương Thụy nhẹ nhàng nói. “Chúng tôi có hợp tác tuyển sinh với trường đại học và đã nhìn thấy hồ sơ của anh. Anh có thành tích rất xuất sắc, nhưng học phí của Học viện Hắc Hải… Nói thẳng ra thì không có nhiều gia đình bình thường có thể chi trả nổi. Quỹ đào tạo nhân tài của Tập đoàn Công nghệ Rick có thể cung cấp khoản vay lãi suất thấp, thậm chí là không lãi suất cho những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn.”

“Các anh đang làm từ thiện à?” Tập Lương há hốc miệng.

“Đương nhiên là không, việc vay vốn có điều kiện kèm theo.” Trương Thụy cuối cùng cũng để lộ ý đồ thật sự. “Anh cần ký kết một bản hợp đồng, cam kết sau khi tốt nghiệp sẽ vào làm việc tại Tập đoàn Công nghệ Rick.”

Đây là… sự lũng đoạn nhân tài trong ngành công nghệ. Tập Lương chậm chạp nhận ra vấn đề.

Cậu ta hầu như không biết gì về Tập đoàn Công nghệ Rick nên theo bản năng nhìn sang "cư dân bản địa" Ngỗi Tân.

"Đàn chị, chị có đề xuất gì hay không?" Tập Lương hỏi.

"Rick là một công ty khá đáng tin cậy. Tôi nghĩ cậu nên xem kỹ hợp đồng rồi bàn bạc với bố mẹ khi bọn họ về nhà." Ngỗi Tân trầm ngâm nói. "Chấp nhận hay không là lựa chọn của cậu… Nếu hiện tại cậu chưa có phương án nào tốt hơn thì Rick có thể là một sự lựa chọn."

Trương Thụy lịch sự gật đầu với Ngỗi Tân: "Ý kiến của cô khá khách quan." Anh ta nhìn xuống đôi chân của Tập Lương. "Công nghệ sinh học cơ khí của công ty chúng tôi đang dẫn đầu thế giới. Nếu anh ký hợp đồng, chúng tôi có thể cung cấp chân giả cơ giới phù hợp với mức giá ưu đãi."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play