Khi Ngỗi Tân về đến nhà, cô liếc nhìn đồng hồ điện tử. Bây giờ đã quá nửa đêm.

Tốt lắm, công việc thứ hai trong tối nay sắp hoàn thành, không cần phải thức trắng đêm nữa. Cô có thể ngủ một giấc đủ sáu tiếng – đúng là một điều xa xỉ.

Thời gian và ngày tháng hiển thị trên đồng hồ điện tử: 00:28 ngày 31 tháng 7 năm 2086.

Đây đã là ngày thứ năm kể từ khi cô xuyên không đến đây.

Ngày mai bước sang tháng tám, tám ngày nữa kế hoạch đánh bom sẽ chính thức triển khai, mười một ngày nữa tàu Kraken sẽ cập bến.

Ngỗi Tân cởi bỏ bộ quần áo bẩn, dùng túi rác bọc lại, dự định tìm cơ hội tiêu hủy. Trên quần áo toàn là thịt vụn và vết máu, dù đã được Mặt Nạ Bạc rửa sạch nhưng vẫn nồng nặc mùi tanh.

Mặt Nạ Bạc ngồi trong phòng khách sắp xếp lại trang bị, còn Ngỗi Tân thì đi thay quần áo và tắm rửa.

Cô xả đầy nước vào bồn tắm rồi ngâm mình, thả lỏng cơ bắp căng cứng. Hai siêu năng lực mà cô có được trong tối nay – Nhiên Huyết và Tái Sinh Huyết Nhục – đều rất hữu dụng. Trong đó, Nhiên Huyết gây tổn thương quá lớn đến cơ thể, không tiện thử nghiệm, nhưng Tái Sinh Huyết Nhục thì lại là một kỹ năng vô cùng thực dụng.

Ngỗi Tân lấy một lưỡi dao tỉa lông mày từ kệ trên bồn tắm, cắt một đường trên đầu ngón tay. Một giọt máu trào ra, nhưng ngay giây tiếp theo, vết thương nông đã liền lại, mô da bị rạch hợp lại nguyên vẹn. Khi cô lau đi vệt máu, làn da nhẵn nhụi không để lại chút dấu vết nào.

Cô thầm yên tâm, rồi mạnh tay hơn – ấn lưỡi dao vào lòng bàn tay, rạch một đường sâu hoắm. Máu lập tức chảy dọc theo cổ tay, nhỏ xuống bồn tắm.

Lần này, vết thương mất khoảng năm đến sáu giây để lành lại. Những mầm thịt nhỏ ngoằn ngoèo tái tạo lại mô thịt bị rách, phần da mới mọc lên có màu hồng nhạt.

Bờ vai Ngỗi Tân thả lỏng.

Cô tựa vào bồn tắm, khép hờ mắt, hít thở thư thái. Tái Sinh Huyết Nhục đã nâng cao đáng kể khả năng sinh tồn của cô, khiến mọi cực khổ và nguy hiểm tối nay đều trở nên xứng đáng.

Nhịp sống căng thẳng ngày đêm khiến Ngỗi Tân kiệt sức. Không biết từ lúc nào, cô lại ngủ thiếp đi trong bồn tắm.

Trong phòng khách, Mặt Nạ Bạc đã sắp xếp xong trang bị, nằm dài trên sô pha ngẩn người.

Là một cấp dưới tận tâm, hắn luôn nghe theo mệnh lệnh cấp trên. Hiện tại hắn rất muốn ngủ, nhưng Ngỗi Tân vẫn chưa tắm xong. Có thể cô sẽ giao nhiệm vụ tiếp theo ngay sau khi ra khỏi phòng tắm, chẳng hạn như đi điều tra gì đó.

Vậy nên Mặt Nạ Bạc cố gắng chống cự cơn buồn ngủ.

Hắn chờ một tiếng đồng hồ, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì từ phòng tắm, cũng không thấy Ngỗi Tân bước ra. Thấy lạ, hắn đứng dậy gõ cửa: “Này! Cô sao rồi?”

Ngỗi Tân trong bồn tắm lập tức bừng tỉnh, ngồi bật dậy: “Không sao.”

Mặt Nạ Bạc nghe thấy câu trả lời của cô liền yên tâm, quay lại sô pha tiếp tục cuộn mình.

Mười phút sau, Ngỗi Tân lau tóc bước ra. Cô đã rửa sạch mùi máu tanh, cảm thấy sảng khoái hơn nhiều.

“Có nhiệm vụ gì tối nay không?” Mặt Nạ Bạc nhớ đến công việc.

“Nhiệm vụ tối nay là ngủ.” Ngỗi Tân rót một ly nước uống cạn. “Lúc giết Mãng Xà chúng ta đã hành sự quá ầm ĩ, đội An Ninh Bờ Biển chắc chắn sẽ điều tra. Để đảm bảo an toàn, tạm thời lúc này đừng ra ngoài.”

“Tôi thích nhiệm vụ ngủ.” Mặt Nạ Bạc cuộn tròn trong tấm chăn, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất.

Người hắn cao lớn, nếu không co chân lại thì bàn chân sẽ thò ra khỏi ghế sô pha.

Chỉ mất hơn mười giây, hắn đã thở đều, ngủ say.

Ngỗi Tân vào phòng mở vòng tay, nhận được tin nhắn mới từ Red.

“Thi thể đã được thu hồi và đưa về tổng bộ giám định. Đây là mẫu giải phẫu dị huyết hiếm có nhưng cô lại cho nổ tung đầu hắn khiến thi thể không còn nguyên vẹn. Thực ra cô không cần phải làm vậy.”

Ngỗi Tân trả lời: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”

Red: "Nhớ tiết chế lại một chút, Phú Bà."

"Vết thương của Hoa Hồng Gai sao rồi?" Sau một thoáng suy nghĩ, cô hỏi.

"Cô ta đã làm phẫu thuật, cánh tay phải chuẩn bị thay bằng chi giả cơ giới, cần nghỉ ngơi một ngày trước khi tiếp tục nhiệm vụ." Red đáp, "Theo lời cô ta, lúc đó có một con ký sinh trùng màu đỏ chui vào thịt khiến cô ta buộc phải chặt bỏ tay. Con ký sinh trùng đó là do Mãng Xà gài vào người Hoa Hồng Gai."

"Khi nào có kết quả nghiên cứu nhớ báo cho tôi."

Màn hình vòng tay nhảy sang 01:32, đã là rạng sáng.

Ngỗi Tân chui vào trong chăn, nhắm mắt lại, tổng kết lại những gì đạt được trong ngày.

Phỏng vấn thành công, hoàn thành huấn luyện nhập môn, ăn một bữa liên hoan với đồng đội, tiêu diệt Mãng Xà.

Một ngày bận rộn sắp kết thúc. Nằm trên giường, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi tự tay loại bỏ một kẻ muốn giết mình.

Mặc dù vẫn chưa rõ kẻ đứng sau Mãng Xà là ai nhưng ít nhất đây cũng là một khởi đầu tốt.

Ít nhất là đêm nay, cô sẽ ngủ một giấc thật ngon. Những chuyện khác để sau hãy tính.

Bảy giờ sáng hôm sau.

Ngỗi Tân kéo cửa sổ phòng ngủ ra để cho không khí lưu thông.

Không khí ở thành phố ven biển luôn vương mùi mặn chát của nước biển. Cô chưa quen với mùi này, vì trước khi đến Thế giới Thứ Hai, cô vốn là người sinh ra và lớn lên ở vùng nội địa, chưa từng thấy biển.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, ánh sáng ban mai rọi xuống thành phố Hắc Hải. Bóng tối dần lui, tâm trạng cô cũng theo đó mà trở nên phấn chấn hơn một chút.

"Tôi ghét trời nắng, ghét ánh mặt trời." Mặt Nạ Bạc ủ rũ.

Ngỗi Tân ăn sáng với một bát ngũ cốc ngâm sữa. Khi đang cho ngũ cốc vào miệng, bộ đàm rung lên âm báo tin nhắn.

Adam đã gửi lịch trình buổi hôm nay từ sáng sớm.

Do Đội Bảy được điều động đến cảng để làm nhiệm vụ, cô không cần bắt tàu điện đến tòa nhà Cục Truy Bắt nữa mà chỉ cần đến đội An Ninh Bờ Biển ở cảng để báo danh. Adam còn chu đáo đánh dấu vị trí văn phòng của đội An Ninh trên bản đồ, thậm chí tính toán sẵn lộ trình tối ưu từ nhà cô đến đó.

Cuối email là một dòng nhắc nhở thân thiện: Hôm nay trời nắng, nhiệt độ 38°C. Tuần tra ngoài trời ở Khu Cảng có thể gây cháy nắng, khuyến cáo sử dụng kem chống nắng.

"Nhà mình hình như không có kem chống nắng..." Ngỗi Tân lẩm bẩm.

"Chống nắng? Tôi có." Mặt Nạ Bạc ngẩng mặt khỏi bát ngũ cốc. “Tôi có rất nhiều."

Hắn móc từ túi áo ra một tuýp đưa cho cô. "Cho cô dùng."

"Cảm ơn." Cô đáp, giọng điệu có chút kỳ quái.

"Da của tôi thiếu melanin, không thể chống tia UV nên bắt buộc phải dùng cái này." Mặt Nạ Bạc than thở. "Mỗi lần làm nhiệm vụ đều phải che kín từ đầu đến chân, phiền phức chết đi được... Hơn nữa, nhiều loại kem chống nắng có hiệu quả rất kém, kháng nước thì dở, mà loại tốt thì đắt. Tôi vẫn thích làm nhiệm vụ ban đêm hơn, ít nhất là không có nắng." ( truyện trên app T•Y•T )

Chẳng trách hắn ghét trời nắng. Với một người bị bạch tạng như hắn, thời tiết này quả thật rất bất lợi.

Sau bữa sáng, Ngỗi Tân bôi kem chống nắng lên mặt và tay. Mặt Nạ Bạc cũng đang bôi nhưng hắn tỉ mỉ hơn cô rất nhiều. Hắn không bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào, từ gáy, sau vành tai đến mắt cá chân. Xong xuôi hắn còn cẩn thận đeo mặt nạ, mặc áo dài tay, kéo mũ trùm sụp xuống. Mũ là thứ bắt buộc vì da đầu cũng cần được che chắn khỏi ánh mặt trời.

"Xong rồi, hôm nay có chỉ thị gì không?" Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Theo kế hoạch cũ, đến cảng số 5 quét dữ liệu, gửi về tổng bộ để phân tích vị trí trụ chống." Ngỗi Tân nói. "Hoa Hồng Gai đang dưỡng thương, cậu đành vất vả hơn một chút."

Mặt Nạ Bạc không hề phàn nàn. "Được, tôi hiểu rồi."

Cảng số 5 là một cảng nổi trên biển, phần lớn kiến trúc của nó được giữ cố định bằng những trụ chống và mỏ neo.

Với siêu năng lực đó thì cử Mặt Nạ Bạc đi quét dữ liệu sẽ giúp tăng hiệu suất đáng kể.

Ngỗi Tân ra khỏi nhà.

Văn phòng đội An Ninh Bờ Biển cách nhà cô không xa, đi bộ hai mươi phút là đến. Buổi sáng nhiệt độ vẫn chưa quá cao, đi tản bộ chút cũng xem như rèn luyện thân thể.

Khác với tòa nhà Cục Truy Bắt hoành tráng, văn phòng An Ninh Bờ Biển chỉ là một tòa nhà ba tầng nhỏ gọn, được bao quanh bởi tường thép và camera giám sát.

Khi cô bước đến cổng, camera quét nhận diện khuôn mặt.

"Chào buổi sáng, nhân viên an ninh Ngỗi Tân, chào mừng đến văn phòng An Ninh Bờ Biển. Chúc cô một ngày làm việc vui vẻ." Giọng nói của Adam vang lên đúng lúc.

Trước đây Adam luôn gọi cô là "thực tập sinh an ninh". Giờ cô đã chuyển sang chính thức, danh xưng cũng thay đổi theo.

Hàng rào thép trượt sang hai bên, mở lối cho cô vào.

Vừa bước vào trong cô lập tức nhận ra điều kiện ở đây quả nhiên không thể so sánh với trụ sở Cục Truy Bắt. Bãi đỗ xe cảnh sát không có sân đỗ riêng mà để trực tiếp trên mặt đất. Sân huấn luyện rộng lớn nhưng hoàn toàn lộ thiên.

Bước vào tầng một, Adam nhắc nhở: "Cô cần lên tầng ba báo danh tại văn phòng tuần tra. Đội trưởng sẽ giao nhiệm vụ cụ thể cho cô."

Ngỗi Tân đẩy cửa văn phòng tầng ba ra, nhìn thấy Thư Húc Nghiêu, Giang Minh và Lưu Khang Vân đã có mặt.

“Chào buổi sáng.” Ngỗi Tân nói.

“Ở gần đúng là tiện thật, tôi nhớ cô sống ở quanh đây nhỉ?” Giang Minh lên tiếng. “Nhưng nhà của Lan Lam thì nằm tận trung tâm thành phố, xa lắm, mong là cậu ta không đến trễ.”

Lời còn chưa dứt, Lan Lam đã đẩy cửa bước vào, mồ hôi nhễ nhại: “Hộc… hộc… Sao trạm dừng gần đây nhất lại là trạm phố An Bình vậy hả? Tôi phải đi bộ mấy chục phút mới tới, chạy đến mệt bở hơi tai.”

“Vì Khu Cảng này nghèo nàn quá, hệ thống tàu điện từ trường không phủ tới.” Ngỗi Tân nhún vai.

“Lần sau ra khỏi nhà sớm hơn đi, Lan Lam.” Thư Húc Nghiêu nói. “Trước đây còn lo vấn đề trị an ở phố An Bình, định để Ngỗi Tân đăng ký xin vào ký túc xá nhân viên. Nhưng giờ đã bị điều đến đây rồi, nhà ở phố An Bình lại thành ra thuận tiện hơn.”

“Đợi đến khi tôi được điều về tổng bộ rồi tính tiếp.” Ngỗi Tân đáp.

Vào ký túc xá thì việc liên lạc với thành viên của Cơ Giới Bình Minh hay ra ngoài lúc nào cũng sẽ bị hạn chế. Phố An Bình vẫn là sự lựa chọn tốt hơn. Với thực lực hiện giờ của mình, cô cũng chẳng ngán mấy vụ lộn xộn bất ổn ở nơi này.

Công việc tuần tra bờ biển được phân công theo từng đội, mỗi đội thay phiên nhau trực một tháng, nghĩa là Đội Bảy sẽ ở đây làm nhiệm vụ trong vòng một tháng rồi quay về tổng bộ.

“À phải rồi, cái thằng gây chuyện khiến Ngỗi Tân vỡ đầu lần trước đã bị tóm chưa?” Lưu Khang Vân hỏi.

“Chưa, thậm chí còn không biết tên đó là ai.” Thư Húc Nghiêu nhìn Ngỗi Tân. “Ngỗi Tân bị thương khá nặng ở đầu, không nhớ được chuyện lúc đó.”

Ngỗi Tân không biểu lộ bất kỳ sơ hở nào, thản nhiên nói dối: “Đúng vậy, không thể nhớ nổi… Nhưng nếu biết là ai, tôi nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá.”

Thực tập sinh an ninh Ngỗi Tân, hàng real đã bị đặc vụ ngầm của Cơ Giới Bình Minh thay thế trước đây chính là nạn nhân của một vụ việc tại Khu Cảng này. Khi đó, cảng biển đột nhiên bùng nổ giao tranh – có người cho phát nổ cảng, có người đấu súng, tình hình vô cùng hỗn loạn. Cục Truy Bắt đã điều động thêm nhân lực đến hiện trường để truy bắt những kẻ gây rối. “Thực tập sinh an ninh Ngỗi Tân” khi đó đã theo chân một vài đội cùng Đội Bảy đến đây tiếp viện, nhưng không may trở thành vật hy sinh.

“Nhiệm vụ tuần tra bờ biển của chúng ta được chia thành hai phần: tuần tra trên biển và tuần tra trên đất liền.” Thư Húc Nghiêu nói. “Tuần tra trên biển chủ yếu để kiểm tra tình trạng tàu thuyền, phát hiện tàu buôn lậu hoặc tàu chở người nhập cư trái phép. Còn tuần tra trên đất liền là để duy trì trật tự tại cảng.”

“Hiện tại, tuần tra trên biển do Đội Sáu và Đội Năm phụ trách. Chúng ta và các đội tuần tra khác chịu trách nhiệm giám sát khu vực đất liền.”

“Mọi người nhất định phải cẩn thận. Tối qua lại xuất hiện biến mới – có người bị sát hại gần cảng.” Giọng Thư Húc Nghiêu trầm xuống. “Bên gây án đã sử dụng hỏa lực hạng nặng. Người của chúng ta tìm thấy gần một trăm vỏ đạn tại hiện trường. Thịt vụn của nạn nhân bị sức ép của bom hất văng ra xa mấy mét, nhưng xác thì không thấy đâu.”

“Có kẻ đã thu dọn thi thể. Điều đó cho thấy đây có thể là một vụ thanh trừng có tổ chức và được lên kế hoạch từ trước. Hơn nữa, kẻ tham gia không chỉ có một người.”

Lan Lam hỏi: “Đã xác định được danh tính nạn nhân chưa?”

“Không có bất kỳ thông tin nào về hắn. Hắn là một kẻ sống ngoài vòng pháp luật, không tìm thấy dữ liệu nào trên hệ thống mạng, hoàn toàn là một ‘người ma’ không tồn tại trong xã hội.” Thư Húc Nghiêu thản nhiên nói. “Nhưng chuyện này không phải việc chúng ta cần lo, công việc điều tra sẽ do tổ Trinh Sát Hình Sự phụ trách. Đêm qua tổ trưởng Tưởng đã đích thân đến hiện trường.”

Ngỗi Tân khẽ nhíu mày.

“Tổ trưởng Tưởng cũng ra mặt luôn à?” Giang Minh ngạc nhiên.

Lưu Khang Vân nhận xét: “Dù sao thì chuyện tối qua cũng quá nghiêm trọng. Không giống những cuộc thanh toán giữa mấy băng đảng thông thường, lần này có cả hỏa lực hạng nặng và bom… Không phải những thứ mà thế lực nhỏ lẻ có thể kiếm được.”

“Cấp trên đã ra chỉ thị, trước ngày 5 tháng 8 cảng phải được khôi phục hoạt động bình thường. Chúng ta chỉ cần làm tốt nhiệm vụ tuần tra, đề phòng những biến cố có thể xảy ra trong quá trình sửa chữa.” Thư Húc Nghiêu căn dặn. “Khi ra ngoài tuần tra, mọi người nhất định phải mang đầy đủ vũ khí, chuẩn bị sẵn thêm đạn… Hiện giờ tình hình rất căng thẳng, nơi này không hề yên ổn.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play