Hồ La Bố bay lên cao rồi mới sực nhớ ra: “Khoan đã! Lão Triệu có phải còn ở dưới không?!”
Mọi người cúi xuống nhìn, mới để ý đến một bóng dáng màu lam đang nhấp nhô trong màn trắng xóa.
“Nghe thấy tiếng rồi mới nhớ ra bỏ tôi lại hả?! Lương tâm anh có còn không đấy?” Triệu Nhạc Kiệt hét lên rồi điều khiển giáp cơ bay lên. Nhưng vừa bật động cơ đẩy thì bọn vật ô nhiễm mắt đỏ đã lập tức lao về phía cậu ta. Thậm chí cậu ta còn chưa kịp nhìn rõ vật ô nhiễm trông như thế nào thì đã đâm sầm vào không gian do Lâm Nghiêu phong tỏa.
“Tôi quên thu lại không gian rồi.” Lâm Nghiêu nói, “Không sao, nó có thể giúp cậu chắn một chút.”
Giọng Triệu Nhạc Kiệt vang lên kèm theo tiếng điện giật lách tách: “Cảm ơn, tôi cảm ơn cậu thật đấy.”
Chỉ là bây giờ không phải lúc để trò chuyện. Sự chú ý của Ứng Trầm Lâm vừa rời khỏi Triệu Nhạc Kiệt đã lập tức dừng lại ở bầy vật ô nhiễm mắt đỏ đang ẩn trong màn tuyết. Cậu nhanh chóng chuyển sang hệ thống phát hiện vật ô nhiễm tích hợp trên giáp cơ, nhưng phát hiện hệ thống vốn nhạy bén này giờ lại hoàn toàn tê liệt, thậm chí hệ thống liên lạc ở khoảng cách gần cũng bị ảnh hưởng.
Ống ngắm của Văn Diệc được kéo gần lại, cuối cùng cũng thấy rõ hình dáng đám vật ô nhiễm trong màn tuyết trắng. Đó là những vật ô nhiễm toàn thân phủ lông trắng, móng vuốt và da lông toàn thân đều gần như trong suốt, chỉ có đôi mắt đỏ rực như máu. Từ hình dáng mờ ảo, có thể miễn cưỡng nhận ra chúng có nét giống loài cáo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT