Khi nhóm của Kha Lâm còn chưa kịp đáp lời, Vệ Trường Dương đã dẫn theo biên cảnh quân bay tới vị trí ngoài cửa hang băng. Cơ giáp của họ cùng với cơ giáp của Tề Phi đồng thời mở triển thiết bị thông tin cỡ lớn trên không, khi tiếp đất thì trạm thông tin tạm thời cao hơn cả người lớn được cắm vững trên tầng tuyết cứng.
“Sao có thể rút lui được, lão Triệu bọn họ còn chưa ra ngoài, tôi phải chờ họ ra rồi mới đi.” Hồ La Bố chăm chăm nhìn xuống đáy hang băng, “Tôi không đi, người khác chưa thấy được tín hiệu, nhỡ đâu cơ giáp của họ hư hại rồi thì sao!”
Kha Lâm hiểu sự lo lắng của Hồ La Bố, khi biên cảnh quân thúc giục bên cạnh, anh ta cũng không hề nhúc nhích.
Sau khi biên cảnh quân hộ tống Lộc Khê tiến vào, miệng hang băng chỉ còn lại một lỗ đen sâu thẳm mù mịt. Mấy tổ cơ giáp sư thuộc các đội mạnh khác đều chưa rời đi, ai cũng lo lắng cho đồng đội chưa thể thoát hiểm từ dưới lòng đất.
“Đi thôi.” Hoắc Diễm rời mắt khỏi cơ giáp của Vệ Trường Dương, giọng nói kiên quyết: “Giờ không đi, chỉ đang lãng phí bố trí của quân đội biên giới. Đại quân phải rút lui, các cậu thật sự lo thì để lại một hai tổ cơ giáp ở lại, những người khác phải rút ngay.”
“Còn tiếp tục tổn hao, khi quân đội biên giới cứu viện thì không chỉ là cơ giáp dưới lòng đất gặp nạn, mà chính chúng ta cũng sẽ thành gánh nặng.” Hiếm khi Hoắc Diễm cứng rắn như vậy, anh ấy cố ép bản thân không nhìn về phía miệng hang băng, lớn tiếng quát: “Vật ô nhiễm tự bạo vẫn sẽ tiếp tục, điểm nhảy tạm thời trên cao không trụ được lâu. Càng nhiều người ở lại chỉ khiến áp lực dịch chuyển tăng cao trong thời gian ngắn. Lúc này, quân đội biên giới giỏi xử lý tình huống này hơn chúng ta, đi thôi!”
Hoắc Diễm nói đúng, ở lại chỉ khiến số thương vong gia tăng, không chỉ gây khó cho quân đội biên giới mà cả đội cứu viện cũng gặp thêm trở ngại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT