May mà xưa nay hình tượng của nàng trong mắt người khác luôn luôn cao cao tại thượng, mạnh mẽ, uy nghiêm. Mọi người chỉ cho rằng do khu rừng này có yêu quái tác oai tác quái, chứ không ai dám nghĩ nàng bị lạc!

Không!

Nàng vốn không hề mù đường!

Nàng lại vận linh lực thăm dò mặt đất, cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề, hòn đá lớn đè trong lòng nàng cũng trút xuống. Nàng lên tiếng: “Đúng là khu rừng này có điểm quỷ dị, nhưng không phải yêu ma tác loạn, mà là có trận pháp che mắt.”

“Trận pháp?” Một vài thuật sĩ biến sắc: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Cơ hội lấy lại mặt mũi đã tới!

Trường Tuệ hất cằm, đôi mắt phượng hơi cong cong, nàng cất giọng lạnh lùng không gợn sóng: “Chẳng qua chỉ là một trận pháp che mắt, có gì đáng sợ chứ?”

Vừa rồi là do nàng chưa nhìn ra vấn đề.

Có lẽ chính vết cắt trên thân cây đã vô tình phá vỡ một góc trận pháp. Giờ đã tìm ra đầu mối, việc hóa giải cũng chẳng còn khó khăn.

Nàng phất tay ra hiệu cho mọi người lùi lại, sau đó tung người lên không, vận chuyển linh lực, cưỡng chế phá trận.

Xoẹt!

Trong rừng nổi lên một trận cuồng phong, lá vàng bay tán loạn, sương mù cuồn cuộn tràn ra, che khuất tầm nhìn của mọi người.

Chờ đến khi làn sương trắng tan đi, họ đã không còn đứng giữa rừng cây nữa, mà đã đặt chân lên một hòn đảo xa lạ giữa biển. Không còn rừng cây rậm rạp che khuất, bầu trời xám xịt u ám hiện rõ trên đầu, từng đám mây đen như chỉ cần vươn tay là chạm đến.

“Này là… ra ngoài rồi sao? Một người trong nhóm kinh ngạc thốt lên: “Tôn tọa thần thông quảng đại! Quả nhiên chẳng có gì có thể làm khó người!”

Giữa những lời tán dương không ngớt của đám thuật sĩ, Trường Tuệ chỉ nhếch môi, nhưng trong lòng lại chẳng mấy vui vẻ.

Nàng nhớ nhà của nàng.

Linh Châu Giới linh khí dồi dào, là thế giới có cả nhân tộc, yêu ma và tu sĩ cùng tồn tại. Ở Thần Kiếm Tông nơi nàng tu hành, việc ngự kiếm, bày trận là những bài học nhập môn đơn giản nhất, chỉ cần gọi đại một đệ tử bất kỳ cũng có thể giải loại trận pháp che mắt này.

Nhưng ở thế giới này, yêu ma hoành hành, linh lực cạn kiệt, không thích hợp để tu sĩ tu luyện. Vì vậy, dù các thuật sĩ nơi đây có thể sử dụng bùa chú để hàng yêu, nhưng số người thực sự có thể vận dụng linh lực lại vô cùng hiếm hoi, đây cũng là lý do họ tôn nàng làm tôn tọa.

Nghĩ đến Linh Châu Giới giờ đây đã sụp đổ và đóng băng, tâm trạng Trường Tuệ trùng xuống.

Ngay lúc này, một thứ gì đó lành lạnh rơi xuống má nàng. Thanh Kỳ đứng cạnh lo lắng nói: “Tôn tọa, tuyết rơi rồi.”

Tuyết.

Trường Tuệ ngẩng đầu lên, thấy từng bông tuyết lớn như lông ngỗng lặng lẽ rơi xuống, nhanh chóng bao phủ cả mặt đất. Trong lòng nàng dâng lên một dự cảm chẳng lành, nàng chợt nhớ đến mục đích khi đến đây, thời gian không đợi ai, nàng phải nhanh chóng tìm được tiểu đồ đệ của mình.

“Thanh Kỳ…” Nàng vừa định căn dặn gì đó, chợt nghe thấy tiếng leng keng vang lên bên tai.

Đinh đang! Đinh đang!

Những chiếc chuông truy yêu đeo bên hông nàng bắt đầu rung lên dữ dội. Ngay sau đó, chuông của những thuật sĩ khác cũng đồng loạt ngân vang. Tất cả bọn họ vội vàng giữ chuông truy yêu lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước.

“Có yêu khí!”

“Phía Đông có dị động!”

Một nhóm thuật sĩ lập tức rút pháp khí, vây quanh bảo vệ Trường Tuệ ở trung tâm.

“Hướng Tây Bắc bất thường!”

“Cả phía Nam cũng có vấn đề!”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play