Trường Tuệ giơ tay kẹp lấy một phiến lá khô, tay áo phất lên, ném mạnh về phía trước.
Chiếc lá bay vụt đi, lướt qua thân cây, để lại một vết cắt sâu hoắm trên vỏ cây đại thụ đỏ sậm.
“Tiếp tục lên đường.” Nàng nhấc chân bước tiếp.
Thanh Kỳ gật đầu, đám thuật sĩ lập tức theo sát phía sau.
Khu rừng này thật quái dị.
Nơi đây toàn những cây đại thụ màu đỏ sậm, lá cây dài và xanh thẫm, tán cây rậm rạp khiến ánh nắng khó mà xuyên qua được.
Thanh Kỳ ngước mắt nhìn trời, lo lắng nói: “Không lẽ sắp có tuyết rơi?”
Bọn họ đã lạc trong rừng gần hai canh giờ.
Ánh mắt lướt qua một gốc đại thụ đỏ sậm, nàng ấy vội gọi Trường Tuệ: “Tôn tọa, cây này… giống như đang chảy máu.”
Chỉ thấy lớp vỏ cây nứt ra, từng dòng chất lỏng sẫm đỏ rỉ xuống, sền sệt như máu tươi.
“Không phải máu.” Trường Tuệ nhạy cảm với mùi hương nhưng lại không ngửi thấy mùi tanh nồng đặc trưng của máu. Nàng ngửi ra một mùi hương nồng nàn như hoa cỏ, có gì đó hơi quái dị.
Để phòng ngừa bất trắc, nàng ra lệnh cho mọi người nín thở, nhanh chóng tiếp tục tiến về phía trước theo quẻ bàn.
“Tôn tọa, mau nhìn kìa!”
Đi chưa được bao xa, đám thuật sĩ đã phát hiện phía trước lại có một cây đại thụ chắn ngang.
Điều đáng nói là trên thân cây có một vết cắt còn mới, chất lỏng đỏ sậm đang nhỏ xuống nền đất.
Thanh Kỳ càng nhìn càng thấy quen mắt: “Đây… hình như là cái cây mà tôn tọa vừa đánh dấu lúc nãy?”
Suýt nữa Trường Tuệ đã không giữ bình tĩnh nổi.
Nàng nóng ruột nóng gan, hai tai đỏ bừng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh đáp: “Bản tọa thấy rồi.”
Nàng đành chấp nhận sự thật rằng nàng đã lạc đường.
Thân là quốc sư, dẫn theo cả một đội bắt yêu, trên tay còn cầm quẻ bàn, mà lại bị lạc đường ngay giữa ban ngày ban mặt. Đúng là nhục mà!
Trong khoảnh khắc ấy, Trường Tuệ có cảm giác ánh mắt đám người phía sau nhìn nàng hơi sai sai.