“Tôi đưa em về.”
“Về đâu ạ, em…em có thể tự đi mà.” Lê Chu hơi cử động tay mình một chút, người nọ đã trực tiếp dời từ trên xuống bàn tay cậu, nhẹ siết lại, cường thế nói:
“Về nhà của chúng ta.”
Alpha ấy dù chỉ ngồi xe lăn mà đến, vẫn có thể mạnh mẽ đưa người rời đi. Trước ánh mắt xấu xí, đê hèn, khinh bỉ của biết bao người, hắn vẫn giữ được cái khí thế của cái thời huy hoàng trước. Dù thân hắn có tàn, cũng không đến lượt bọn họ lên tiếng chê cười.
Lê Chu đương nhiên vui còn không kịp, vốn dĩ cậu chị đợi hắn đến vào hôm nay để có thể rời khỏi cái nơi nhàm chán này, vả lại, cách biệt với người nọ cả tuần liền, cậu cảm thấy bản thân đang tự làm khó chính mình.
Khiến hắn nhớ cậu thì ít, chứ Lê Chu nhớ hắn chắc phải gấp 10 lần như thế.
Trước đó 007 đã trêu cậu hơn chục câu khi cậu giả vờ ngã ngay cạnh hắn rồi, thế nhưng Lê Chu lại chẳng mảy may bận tâm. Cậu phải nhanh kéo gần lòng tin và tình yêu của người này. Bằng mọi giá phải để hắn đồng ý lắp chip thần kinh vào chân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play