Lê Chu cuộn mình trên ghế sofa trong phòng nghỉ tại khu nghiên cứu. Ánh sáng từ màn hình thiết bị liên lạc hắt lên khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt xanh nhạt không còn sắc bén như thường ngày. Thay vào đó, chúng lấp lánh hơi nước, xen lẫn chút ủy khuất vì cơ thể không chịu nghe lời.
Cậu siết chặt tay, móng tay ngắn cũn nhưng do cậu bấm rất chặt nên vẫn hằn sâu một vết vào lòng bàn tay. Lê Chu dùng hết sự nhẫn nại của mình bực bội chửi thề:
“Mẹ nó, không phải nói Nhậm Minh Chu đến đây hơn hai tuần, kỳ phát tình mới đến sao? Thế quái nào người tao lại nóng thế này!?”
007 thường ngày vẫn thích líu lo, ồn ào, giờ cũng luống cuống không khác gì cậu:
[Tôi cũng không biết nữa! Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?]
Chim sẻ nhỏ lo lắng bay vòng quanh người cậu, giọng run còn hơn người gặp chuyện là nó vậy.
“Thuốc ức chế đâu hả?” Lê Chu không khỏi gầm lên, song cậu ngay lập tức nhớ ra, tự trả lời bản thân bằng giọng cay đắng: “Chết tiệt! Tao quên mất mục đích tên đế vương kia để nguyên chủ đến đây làm gì. Nào sẽ cho cậu ấy thuốc ức chế.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT