Hồ Thanh Tiêu có vẻ vẫn không có ý định bỏ cuộc, chuyện này đương nhiên không thể thoát khỏi tầm mắt của Lê Chu.
Cậu không thể hiểu được những chuyện thụ chính làm.
Tình cảm của con người nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Không phải cho một người đã quá đủ rồi sao?
Lê Chu rung động với hắn như một loại cảm giác, vừa gặp tại thế giới trước đã ấn tượng, ở chung vài tuần đã chuyển thành thích. Thế mà, đến tận cuối đời mới cảm nhận rõ được, bản thân bất giác đã yêu hắn đến nhường nào. Để yêu một người, khắc mãi một người vào tim cần nhiều thời gian đến vậy.
Cậu vốn dĩ nói không với hai chữ tình yêu từ nhiệm vụ thứ 1700 của mình, đến giờ đã qua rất lâu cũng chưa từng rung động với bất kì ai nữa. Hắn là ngoại lệ, có lẽ là vì hắn đến thật đúng lúc, không phải khi cậu cảm thấy chán nản nhất, cũng không phải sau khi cậu sụp đổ… hắn đến vào một ngày nắng đẹp, ôm cậu vào lòng, khiến cậu vui vẻ.
Lê Chu không giấu được ý cười trên môi, cho đến khi cậu nghe được âm thanh quen thuộc của người nọ, còn có giọng nói của thụ chính ở sân sau của trường.
Gió nhẹ thổi qua, lướt qua vành tai, vờn quanh chóp mũi, mang theo mùi cỏ dại ẩm ướt sau cơn mưa chiều. Cậu đứng đó, sau bức tường, cách họ chỉ một cái ngoặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT