Bên kia, Hiên Viên Linh vừa đến ngự thư phòng lại nhớ đến lời nói đêm qua: "Truyền người của Ty Trân phòng đến, bảo bọn họ làm một sợi dây xích."  

Triệu Hải không hiểu: "Hoàng thượng muốn loại dây xích thế nào?"  

Hiên Viên Linh đáp: "Là vòng đeo nơi cổ chân." Dừng một chút, lại nói thêm: "Tốt nhất là khi lay động có thể phát ra tiếng."  

Triệu Hải: "…"  

Vòng chân này không giống như vòng tay, chỉ sợ trong khố phòng không có sẵn, vậy mà hoàng thượng lại còn đặc biệt nhớ kỹ, tự mình dặn dò Ty Trân phòng làm riêng.  

Ông ta vội vàng cúi đầu, tránh để lộ ra biểu cảm không thích hợp, cũng không dám sai ai khác, chỉ có thể tự mình đến Ty Trân phòng truyền lệnh.  

Chưởng sự Ty Trân phòng, Mao Đức Lộ, thấy Triệu Hải đến thì có chút ngạc nhiên: "Triệu công công, hôm nay là cơn gió nào thổi ngài đến đây?" Triệu Hải có thân phận thế nào, bình thường đâu có lui tới nơi này.  

Triệu Hải nói: "Ta đến đương nhiên là có chuyện, hoàng thượng muốn một chiếc vòng chân, ngươi mau làm ra cho tốt."  

"Vòng chân?" Mao Đức Lộ hỏi: "Hoàng thượng có dặn dò kiểu dáng thế nào không?"  

Biểu cảm của Triệu Hải trở nên khó nói: "Hoàng thượng bảo là khi lay động sẽ phát ra tiếng."  

Mao Đức Lộ cùng Triệu Hải trao đổi ánh mắt—ta hiểu, ngươi cũng hiểu. Với suy nghĩ của một người thợ chế tác, Mao Đức Lộ nói: "Nếu muốn lay động tạo ra tiếng, nô tài có một vài kiểu dáng. Chỉ là, vòng xích e rằng không thú vị bằng vòng chân."  

Triệu Hải nghe vậy đáp: "Ta cũng không hiểu những thứ này, ngươi cứ làm nhiều kiểu dáng một chút, sau đó để hoàng thượng chọn."  

Mao Đức Lộ hiểu ý, chờ Triệu Hải đi rồi liền lập tức triệu tập đám thợ thủ công trong Ty Trân phòng, người vẽ bản thảo thì vẽ, người bàn bạc thì bàn bạc. Họ làm việc rất nhanh, chưa đến nửa ngày đã hoàn thành vài mẫu, đến buổi chiều liền dâng lên cho Hiên Viên Linh.  

Hiên Viên Linh cầm lấy một chiếc vòng chân bằng vàng, phía trên đính mấy chiếc chuông nhỏ, chỉ cần khẽ lay động đã phát ra tiếng kêu trong trẻo. Kiểu dáng của nó có đôi chút giống với vòng chân mà những đứa nhỏ tập đi thường đeo, chỉ khác là được chế tác tinh xảo hơn, có chạm trổ hoa văn. Không giống loại dành cho hài nhi, thứ này nhìn vào lại khiến người ta tưởng tượng, nếu có ai đeo vào, mỗi bước đi chắc chắn sẽ vô cùng mê hoặc lòng người.  

"Ty Trân phòng cũng thật biết nịnh nọt."  

Hiên Viên Linh nói: "Bảo bọn họ làm thêm một đôi vòng tay phối với vòng chân này."  

Cho dù vừa mới ban thưởng một đôi vòng tay hồng phỉ, nhưng hiện tại, hắn nhìn thấy chiếc vòng chân này lại cảm thấy tay nghề của Ty Trân phòng rất tốt, nhân tiện làm thêm một đôi vòng tay cho Thẩm Khanh cũng không có gì không được.  

Triệu Hải đáp lời, lần này không tự đi mà sai Tiểu Hạ Tử đi truyền lệnh.  

Hiên Viên Linh khẽ cong khóe môi: "Làm xong rồi thì mang đến cho Thẩm lương nhân."  

Ngày hôm sau, Thẩm Khanh liền nhận được phần thưởng mà Tiểu Hạ Tử mang tới.  

Lần trước Tiểu Hạ Tử truyền lời cho nàng còn phải nhờ Triệu Hải nhắc nhở, nhưng hiện giờ lại vô cùng cung kính.  

Thực ra, Thẩm Khanh vẫn chỉ là một Lương nhân, nhưng nay đã khác xưa.  

Tiểu Hạ Tử nói: "Hoàng thượng đặc biệt sai nô tài đưa đến, còn dặn dò, bảo lương nhân sau này có thể thường xuyên mang theo."  

Thẩm Khanh tự nhiên phải tạ ơn: "Đa tạ hoàng thượng, cũng làm phiền Tiểu Hạ Tử công công một chuyến."  

Lần trước Triệu Hải dặn Tiểu Hạ Tử mang thưởng đến cũng là vì đã cố ý dặn dò trước, sau đó, mỗi lần Tiểu Hạ Tử đến Chiêu Hoa cung, Thẩm Khanh đều bạc thưởng cho hắn.  

Lần này cũng không ngoại lệ, Tiểu Hạ Tử biết Thẩm Khanh rất rộng rãi, được sai đến Chiêu Hoa cung, hắn vô cùng vui vẻ.  

Đương nhiên không phải vì chút bạc thưởng kia, phi tần trong hậu cung như Du phi cũng hào phóng, nhưng làm gì có chuyện giống nhau? Nhận thưởng mà còn được chủ tử vui vẻ ghi nhớ, so với bị người ta ban thưởng cho rồi lạnh lùng xem như không có gì, đương nhiên khác hẳn.  

Dù là nô tài, cũng là con người.  

Tiểu Hạ Tử nói vài câu lời hay ý đẹp rồi mới cười rạng rỡ rời đi.  

Xuân Hoa khẽ nói: "Hoàng thượng thực sự rất để tâm đến Lương nhân, lại cho người đưa đồ đến nữa rồi."  

Tiểu Hạ Tử chưa nói rõ là vật gì, Thẩm Khanh mở ra nhìn, thấy bên trong là một đôi vòng chân đính chuông vàng, còn có cả vòng tay cùng bộ: "…"  

Hoàng đế thật sự không phải đã giác ngộ sở thích kỳ quái nào chứ?  

Nàng có thể đeo thứ này?  

"Trước cứ cất đi đã."  

Xuân Hoa không nghi ngờ gì, liền đem đồ cất đi.  

Buổi chiều, sau khi dùng xong ngọ thiện, Thẩm Khanh dự định đi dạo tiêu thực. Trường Hoa cung gần ngự hoa viên, ít nhất cũng có một lợi thế này.  

Nàng đi dạo một vòng, đến khi thấy ổn liền muốn quay về.  

Không ngờ, ngay lúc nàng định về thì gặp Thẩm quý nhân.  

Thẩm quý nhân vẫn là đến đây để lánh nạn. Du phi ngày càng ngang ngược, nàng ta thực sự chịu không nổi, chỉ có thể ra ngoài trốn tránh. Dù sao Du phi cũng không thể phái người đến chặn đường nàng ta được, tránh được ban ngày thì cũng xem như đỡ đi một phần khổ sở. Nhưng người hầu hạ nàng ta thì không may mắn như vậy, chủ tử không ở, bọn họ phải thay chủ tử chịu phạt.  

"Thỉnh an Thẩm quý nhân."  

Thẩm quý nhân vội đỡ nàng dậy: "Không cần."  

Thẩm Khanh vẫn tuân thủ lễ nghi, nói phân vị khác nhau, không thể làm loạn quy củ.  

Thẩm quý nhân âm thầm quan sát nàng.  

Thẩm Khanh biết chuyện nàng ta bị Du phi chèn ép, nhưng cũng không nghĩ tới hôm nay lại trùng hợp gặp mặt, sợ rằng nếu không phải do bị Du phi ép đến đường cùng, nàng ta cũng không ra ngoài đi dạo như thế này.  

Thẩm quý nhân đương nhiên không có ý gì khác, hai người vốn không có giao tình, chỉ là tình cờ chạm mặt. Hành lễ xong, Thẩm Khanh liền cáo từ.  

Thẩm Khanh rời đi, gương mặt Thẩm quý nhân cũng mất sạch ý cười.  

Nàng ta lặng lẽ đi trong ngự hoa viên, xung quanh hoa nở rực rỡ, cảnh sắc diễm lệ, chỉ càng làm nổi bật sự cô quạnh của nàng ta.  

Nàng ta khẽ thở dài: "Người ta đến ngự hoa viên để ngắm cảnh, còn ta lại đến đây để tránh nạn."  

Cung nữ bên cạnh không dám lên tiếng.  

"Ta cứ phải để Du phi chèn ép mãi, không thể trở mình?" Đôi mắt Thẩm quý nhân nhìn xa xăm.  

Cung nữ bên cạnh sợ hãi, muốn khuyên vài câu nhưng quả thật không biết nên nói gì. Du phi có địa vị cao, nàng ta lại không được sủng ái, ngoài nhẫn nhịn thì còn có thể làm gì?  

Đang suy nghĩ thì nghe Thẩm quý nhân nói: "Trở về thôi."  

"Quý nhân…" Giờ này quay về, chỉ sợ người của Du phi vẫn còn ở đó.  

Thẩm quý nhân nói: "Về đi, tránh không khỏi."  

Tránh không khỏi, vậy thì cứ đối mặt.  

Nghĩ vậy, ánh mắt Thẩm quý nhân kiên định hơn. Hôm nay, nàng ta bị Du phi dùng quy củ để giáo huấn một trận, nhưng ngày hôm sau, khi Du phi lại truyền gọi, nàng ta liền sai người hồi đáp: "Thân thể không khỏe, không muốn đi."  

Sao Du phi có thể tin được lời này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play