Thẩm Khanh lộ ra vẻ mặt có chút khó hiểu.  

Hiên Viên Linh thấy thế, có phần không vui: "Sao? Không thích?"  

Thẩm Khanh quyết định thành thật một chút: "Màu đỏ tươi..."  

Nói thừa, màu đỏ tươi ấy chỉ có hoàng hậu mới được đeo, nàng sao có thể nhận chứ? Nhận rồi chẳng phải muốn chết?  

Hiên Viên Linh biết, tuy nàng hơi nghịch ngợm khi ở trong Chiêu Hoa cung, nhưng ra bên ngoài vẫn giữ quy củ. Hắn hiểu chiếc vòng này nàng không thể đeo ra ngoài, nhưng hắn muốn tặng.  

Hơn nữa, chính vì nàng giữ quy củ như vậy nên hắn lại càng muốn tặng, cảm thấy nàng xứng đáng để hắn ghi nhớ mà ban thưởng.  

"Trẫm cho phép ngươi đeo để trẫm ngắm."  

Thẩm Khanh sững sờ, chỉ đeo cho hắn xem thôi ư? Ý này... không lẽ là điều nàng đang nghĩ tới?  

Nàng làm bộ ngây ngốc, giả vờ không hiểu gì.  

Hiên Viên Linh nhìn bộ dạng ấy của nàng mà chỉ hận không thể lập tức cắn lên môi nàng. Nhưng may mắn, lúc này bữa tối đã được dọn lên.  

Thẩm Khanh làm như không hay biết gì, bắt đầu hầu hạ Hiên Viên Linh dùng bữa.  

Nàng vừa ăn vừa giới thiệu với hắn món mình thích gần đây, nào là món này khai vị tốt, món kia ngon miệng, cứ thao thao bất tuyệt.  

Hiên Viên Linh phát hiện, tiểu nha đầu này có món ngon đều không quên hắn. Nhưng cái miệng nhỏ nhắn kia ăn đến bóng loáng, đôi môi còn lấp lánh sắc dầu, trông còn ngon hơn cả món ăn trên bàn.  

Muốn nói nàng câu dẫn hắn, nhưng rõ ràng nàng chỉ đang ăn, chẳng hề có ý gì khác.  

Ánh mắt Hiên Viên Linh càng lúc càng thâm trầm, hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng ăn, chờ nàng no bụng.  

Rốt cuộc Thẩm Khanh cũng ăn no, Hiên Viên Linh vươn cánh tay dài, trực tiếp ôm lấy nàng vào lòng.  

Thẩm Khanh hốt hoảng kêu lên một tiếng.  

Đám nô tài xung quanh lập tức quay lưng lại, chỉ thấy Hiên Viên Linh bế người thẳng vào nội thất, ai nấy nhìn nhau, mặt đỏ bừng.  

Triệu Hải so với Xuân Hoa, Phương Vận còn không bằng, hai nàng ấy thẹn thùng, ông ta thì kinh ngạc. Dù sao hoàng thượng xưa nay là người giữ lễ, hôm nay đã tặng vòng ngọc đỏ, còn trực tiếp như vậy sao?  

Hiên Viên Linh vốn là người nghiêm cẩn, nhưng cũng nhịn lâu lắm rồi. Nhất là trong lòng hắn không biết từ khi nào đã tự nhủ, trong Chiêu Hoa cung, sau cánh cửa khép kín, hắn có thể tùy tiện một chút.  

Vừa nảy ra ý nghĩ này, hắn liền buông thả bản thân.  

Hắn đặt nàng xuống giường, rồi cầm lấy chiếc vòng ngọc đỏ, đeo vào tay nàng một chiếc, chiếc còn lại cũng đeo nốt. Màu đỏ rực rỡ làm tôn lên làn da trắng mịn của Thẩm Khanh, loại nước ngọc sáng bóng này, nếu không áp chế nổi, e là sẽ lấn át người đeo. Nhưng nàng lại được chiếc vòng làm nền, da thịt trắng ngần khiến vòng ngọc cũng trở nên lu mờ.  

"Quả nhiên rất đẹp."  

Hiên Viên Linh đã áp người xuống.  

Thẩm Khanh thầm than trong lòng, đây là sở thích mới được khai phá? Ban nãy nàng còn tưởng mình nghĩ nhầm, hóa ra không hề. Hắn thực sự muốn nàng đeo vòng trên giường.  

Lần này hắn vội đến mức y phục còn chưa kịp cởi, bữa tối đã kìm nén quá lâu.  

Trận này vẫn mãnh liệt như trước, Hiên Viên Linh dù gì cũng còn trẻ, hơn nữa đã lạnh nhạt hậu cung một thời gian, phát điên một chút cũng là chuyện dễ hiểu.  

Sau khi kết thúc, hắn sai người chuẩn bị nước, rồi cùng Thẩm Khanh nằm trên giường. Quay đầu lại, thấy mắt nàng khép hờ, lười nhác sắp ngủ, cổ tay vẫn còn đeo vòng ngọc đỏ, hắn chợt nảy ra ý nghĩ, liền nắm lấy mắt cá chân nàng, nhấc lên.  

Thẩm Khanh bừng tỉnh: "Hoàng thượng?"  

Chân nàng cũng nhỏ nhắn, trông chẳng to hơn cổ tay là bao.  

"Trẫm sẽ sai người làm cho ngươi một sợi xích."  

"Hử?"  

"Xích vàng, đeo ở chân, chắc chắn rất đẹp."  

"..." Thẩm Khanh nghẹn họng: "Hoàng thượng coi thần thiếp như chim nuôi trong lồng hay sao?" Sao lại có ý định xích nàng?  

Hiên Viên Linh nghe nàng mang chút oán trách, cảm thấy thú vị, lại chẳng hề tức giận: "Trẫm không coi ngươi như súc vật, chỉ là... tiểu yêu tinh như ngươi, thật sự rất hợp để bị nhốt lại."  

Thẩm Khanh nổi da gà.  

Đừng nói là Hoàng đế này giác ngộ sở thích kỳ quái rồi nhé?  

Hiên Viên Linh thực ra chẳng có sở thích gì kỳ quái, hắn vẫn là người theo khuôn phép, dù gì quy củ đã khắc sâu vào cốt tủy từ nhỏ, chẳng có thú vui gì khác. Chỉ là giống như vòng ngọc đỏ này, hắn thật lòng cảm thấy dây xích vàng rất hợp với cổ chân mảnh mai của nàng.  

Biết đâu lại có một loại phong vị khác?  

Nghĩ vậy, hắn lại lần nữa đè nàng xuống.  

Lần này xong xuôi, Thẩm Khanh thực sự kiệt sức. Hiên Viên Linh đang độ sung mãn, hai mươi sáu tuổi, mà nàng mới có mười sáu, đặt ở thời hiện đại thì Hiên Viên Linh ít nhất còn phải đợi ba năm, nhưng nàng vẫn còn đang phát triển mà đã bị hắn hành hạ thế này, thực sự là quá sức.  

Hiên Viên Linh thấy nàng cuộn mình ngủ, dáng vẻ như sợ hắn lại tiếp tục, cuối cùng cũng dâng lên chút áy náy, kéo chăn đắp cho nàng.  

Hắn bị nàng câu dẫn, nàng lại bị hắn giày vò đến mức chẳng thể dậy nổi, Hiên Viên Linh vẫn có chút đắc ý.  

Hôm sau, hắn dậy trước. Đã quen thức dậy sớm để thượng triều, nhưng hôm nay là ngày nghỉ, không cần lên triều, hắn liền quay lại ngủ tiếp.  

Đến khi Thẩm Khanh lơ mơ tỉnh giấc, vô thức rúc vào lòng hắn cọ cọ, kết quả... sáng sớm, nàng lại bị hành một lần nữa.  

Lần này thì nàng hoàn toàn tỉnh táo.  

Thẩm Khanh không thể tin được.  

Hiên Viên Linh... phá giới?  

Hắn... Ban ngày tuyên dâm?  

Sự ngỡ ngàng của nàng rơi vào mắt Hiên Viên Linh, khiến hắn vừa tức vừa buồn cười, nghiến răng: "Tiểu yêu tinh này, suốt ngày ở trong phòng làm chuyện không đứng đắn, trẫm bị ngươi làm hư mất rồi."  

Thẩm Khanh suýt bật cười.  

Cái này mà là lỗi của nàng? Ai là người ra tay trước?  

Nhưng hắn là hoàng đế, lời hắn nói đều đúng, còn có thể thế nào?  

Thẩm Khanh hừ nhẹ, nửa đẩy nửa chịu.  

Dùng xong bữa sáng, Hiên Viên Linh mới rời đi. Khi rời khỏi, trên mặt còn mang theo ý cười.  

Hắn đến một lần lại một lần, bỗng cảm thấy hắn đã hiểu được niềm vui khi lén lút phá bỏ quy củ trong phòng của Thẩm Khanh.  

Quả thật rất vui, bên ngoài phải nghiêm túc giữ lễ, nhưng sau cánh cửa đóng kín, không ai nhìn thấy, có thể thả lỏng, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều.  

Nhưng đồng thời, hắn lại có chút cảm giác tội lỗi. Bao năm nay, quy củ khắc vào xương cốt dạy hắn rằng trạng thái hiện tại có hơi sa đọa.  

Rời khỏi Chiêu Hoa cung, hắn trực tiếp đến Ngự Thư phòng.  

Cùng lúc đó, một người khác cũng xuất hiện.  

Thẩm Quý Nhân đi dạo trong ngự hoa viên.  

Những ngày qua, nàng ta bị Du phi chèn ép, tuy không đến mức không sống nổi, nhưng cũng rất khó khăn. Trở về cung của mình thì luôn có người của Du phi đến gây chuyện, khiến nàng ta khổ không tả xiết.  

Chẳng còn cách nào, nàng ta đành đến ngự hoa viên tránh nạn.  

Đi giữa vườn hoa rực rỡ, nàng ta lại cảm thấy bản thân chẳng khác gì một bông hoa dại không ai đoái hoài.  

Nàng ta khao khát ân sủng đến mức mê muội. Trong hậu cung, không được sủng ái chính là thấp hèn.  

Mà ai đang được sủng ái nhất?  

Thẩm Khanh, tuy vẫn chỉ là Lương nhân, nhưng ai cũng nhìn ra, nàng đang được sủng ái. Thăng vị chỉ là chuyện sớm muộn.  

Cho dù nàng ta là Quý nhân, cao hơn Thẩm Khanh hai bậc, nhưng lúc này lại chân chính ghen tị với nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play