Trong vườn Thanh Ba.
A Thiện ngồi trên giường, hai mắt ngấn lệ, vừa khóc vừa lấy tay ôm trán. Nam Cung Phục đứng bên cạnh, nhíu mày nhìn nàng suốt một hồi, đến khi nàng buông tay để lộ cái trán đỏ bừng bóng loáng, hắn mới lạnh nhạt nói: “Không được.”
Cuối cùng thì vẫn luyến tiếc bản thân. A Thiện lúc nãy khóc lóc ầm ĩ tưởng như quyết liệt lắm, nhưng đến lúc thực sự đập đầu vào tường, nàng vẫn nhịn không nổi mà nương tay. Nam Cung Phục vuốt râu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cái trán sưng đỏ của A Thiện hồi lâu, giọng nghiêm túc yêu cầu: “Thế tử phi, có thể đập trán cho sưng thêm chút nữa được không?”
Bởi vì đối tượng mà họ sắp lừa gạt không phải người bình thường, mà là Thế tử gia phủ Nam An quyền thế ngập trời. Muốn giở trò trước mặt hắn quả thực rất khó, Nam Cung Phục lo A Thiện thương tích quá nhẹ sẽ khiến Dung Tiện nghi ngờ, cho nên không thể không hành sự cẩn thận.
Nghe nói còn phải tự hành hạ mình thêm, A Thiện lập tức tỏ vẻ không tình nguyện, rụt rè lùi lại, trước mặt tiền bối trông chẳng khác nào một con thỏ nhỏ đáng thương, nàng giật giật vạt áo, khẽ gọi: “Tiên sinh…”
Giọng nàng run run: “A Thiện không muốn biến thành người thật sự ngốc nghếch đâu…”
“Sẽ không khiến ngươi thành ngốc tử thật đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play