Ngoại ô Hoa phủ, khu đất hoang phế suốt gần mười năm, cỏ dại mọc đầy khắp nơi.
Khi Ngọc Thanh đẩy cánh cửa lớn của Hoa phủ, cánh cửa cũ kĩ phát ra một tiếng "chi", lớp bụi bám dày trên đó bay tứ tung.
"Khụ khụ." Tu Bạch đi theo sau Ngọc Thanh, bất ngờ bị sặc một ngụm, hắn vội vàng lấy tay che miệng, cau mày nhìn vào cánh cửa lớn phủ đầy mạng nhện, "Nơi này vừa nhìn là biết không có ai đến đây lâu rồi, ngay cả một dấu ngón tay cũng không thấy."
Ngọc Thanh cũng bị sặc một chút, hắn đẩy đám bụi ra trước mặt, bước vào trong, rồi quay đầu nhìn về phía hai bức tường cao vây quanh, "Ngươi sao biết thích khách sẽ từ cổng vào, biết đâu hắn đã trèo tường?"
Tu Bạch gật đầu, xem như lý do này có thể thuyết phục hắn, không biết có phải do sặc bụi quá nhiều hay không, hắn cảm thấy giọng nói có chút ngứa, không thoải mái, không nhịn được lại ho khan vài tiếng. Hắn vừa đi vừa dùng kiếm đẩy cỏ dại hai bên ra, "Nơi này rộng thật."
"Phái người khắp nơi tìm kiếm không được sao?"
Ngọc Thanh gật đầu, chia hộ vệ thành mấy đội và dặn dò: "Không thể để ai đi một mình, mỗi tiểu đội phải có ít nhất ba người."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT