Trương Tú thật ra còn tốt, những thứ này dù sao cũng là do chị tự tay làm ra, hiện tại nhìn thấy thành phẩm không có nhiều kinh ngạc bất ngờ như vậy. Mẹ Tưởng thì khác, khi nhìn những bộ quần áo mới lạ này vẻ mặt đầy cảm thán nói: “Kiểu dáng quần áo này trước đây mẹ chưa từng thấy người khác mặc qua. Nếu không phải các con làm ra, trước đây ta ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới. Còn có cái váy đỏ này phối với áo sơ mi trắng không ngờ lại đẹp như vậy. Còn có cái váy hoa tầng tầng lớp lớp này cũng thật đẹp, so với cái ta thấy trên người mấy đứa trẻ trên huyện mặc cũng không đẹp như thế.”
Mẹ Tưởng cũng chỉ cảm thán như vậy, còn hai người đàn ông trong nhà đều cảm thấy được mở rộng tầm mắt.
Mẹ Tưởng tính ra cũng là người đã từng vào cửa hàng bách hóa mấy lần, cũng từng nhìn thấy đồ mới lạ, so với những người đàn ông trong nhà chưa từng đi qua cửa hàng bách hóa lấy một lần độ tiếp nhận cũng tốt hơn bọn họ. Hơn nữa bà cũng rất có mắt nhìn, có thể nhìn ra tốt xấu. Ánh mắt của hai người đàn ông trong nhà không tốt như vậy, nhìn những bộ quần áo này cũng chỉ biết sửng sốt một hồi lâu. Cha Giản còn chỉ vào bộ quần áo mang theo dải ruy băng dài kia nói: “Phía sau bộ quần áo này dài như vậy thì mặc như thế nào được? Còn có bộ kia phía sau còn có cái đuôi, cái này làm bằng cái gì?”
Cha Tưởng đang chỉ vào một bộ đồ của bé gái và một bộ của bé trai. Bộ trang phục của bé gái là chiếc váy bồng không tay, điểm sáng chính là hai đóa hoa trên vai, phía dưới gắn thêm hai dải ruy băng dài. Còn bộ trang phục của bé trai là áo khoác hoodie ngắn tay có mũ. Phần mũ được làm giống như chú khỉ con, phía dưới còn có cái đuôi khỉ. Hai bộ quần áo này chính là hai phong cách khác nhau, một cái phong cách tiểu tiên nữ, bộ còn lại là phong cách đáng yêu.
Cha Tưởng vừa nói xong liền bị mẹ Tưởng trừng mắt nhìn: “Con chưa từng ra ngoài kia nhìn qua thì ở đây nói ngốc cái gì, bộ quần áo này có chỗ nào không tốt? Cái đuôi khỉ kia nhìn đáng yêu biết bao, còn có cái váy hoa kia nhìn cũng vô cùng xinh đẹp, ông thấy để cho cháu gái ông mặc vào có đẹp hay không?”
Mẹ Tưởng bĩu môi bất mãn, hai cô con dâu cũng nhìn bà, cha Tưởng liền không lên tiếng nữa. Nhưng trong lòng vẫn theo lời của vợ suy nghĩ một chút. Bé trai thì không nói, ông liền suy nghĩ một hồi đem chiếc váy này mặc lên người cháu gái, nửa ngày sau vẫn không nghĩ ra cái gì.
Mẹ Tưởng nhìn ông như vậy cũng không làm khó ông nữa liền phất phất tay nói: “Còn việc gì bận rộn thì ông đi đi, nếu thật sự không có việc gì nữa thì làm thêm mấy cái móc áo kia nữa. Quần áo này bảo quản tốt liền đem đi bán, sau này cũng dùng được nhiều chỗ. Ở đây sợ là không đủ, ông cứ đi làm lấy hơn chục cái nữa đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play