Tác giả: Ngư Vô Tâm

Edit: Cá Mắm Thơm

Phùng Dao cuối cùng cũng rút được điện thoại của Trương Lộ ra.

Chiếc iPhone X mới nhất.

Một món đồ nàng đã thấy vô số lần trên quảng cáo nhưng không có cách nào mua được. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt bóng loáng của nó đầy tiếc nuối, rồi lại liếc nhìn Trương Lộ đang say ngủ.

Trương Lộ vẫn đang ngủ rất ngon. Dường như nàng đang mơ một giấc mộng đẹp, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười mơ hồ. Nhìn dáng vẻ ngủ say của nàng, trong lòng Phùng Dao dấy lên một chút do dự. Nhưng rất nhanh, nàng đã dập tắt suy nghĩ ấy.

"Ta không phải muốn hại chết nàng, ta không phải." Nàng tự nhủ. "Ta chỉ là đang tìm một cách để sống sót."

"Hơn nữa, nếu hôm nay không làm…" Nàng liếc sang chiếc lọ thuốc trống rỗng trên đầu giường Trương Lộ. "Chờ đến ngày mai, sẽ không còn cơ hội nữa."

Sau khi tự trấn an, nàng cảm thấy yên tâm hơn một chút. Vì thế, nàng cầm điện thoại rời khỏi phòng, đi vào nhà vệ sinh. Khi lướt qua giường của Bành Huyên, nàng cẩn thận bước thật nhẹ. Người phụ nữ trung niên mập mạp kia ngủ rất say, sau nửa đêm ngáy cũng đã dừng lại.

Ngồi trên bồn cầu, Phùng Dao mở điện thoại của Trương Lộ, nhanh chóng giảm âm lượng xuống mức thấp nhất.

"0617"

Nàng thành thạo nhập ngày sinh nhật của thần tượng mà Trương Lộ yêu thích. Màn hình ngay lập tức mở ra.

Phùng Dao nín thở.

Lặng đi một lúc.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, không có bất kỳ âm thanh nào.

Cảm giác tĩnh mịch này bao trùm lấy nàng, tựa như một lớp bảo vệ an toàn, giúp nàng có thêm dũng khí. Dù đã quyết tâm từ trước, nhưng khi thực sự ra tay, ngón tay nàng vẫn run rẩy.

"Ta không có ý định giết nàng, không có."

Nàng thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại.

"Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn. Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn…"

Nàng nhớ đến những nhân vật chính đầy quyết đoán trong các bộ tiểu thuyết mà mình từng đọc, từ đó tìm được một chút sức mạnh tinh thần.

Lấy một hơi thật sâu, nàng run rẩy mở một ứng dụng.

Chợ Quỷ vẫn chưa đến giờ hoạt động. Nó chỉ mở từ 8 giờ sáng đến 12 giờ đêm.

Nghĩ đến tên tân binh liều mạng tối hôm qua, trong lòng Phùng Dao không khỏi nảy sinh chút tò mò. Nàng biết giả heo ăn thịt hổ không phải là một chiến lược lâu dài trong bất kỳ kịch bản nào. Nàng cũng không tin rằng có người chỉ dựa vào may mắn mà dám làm loạn đến mức như vậy.

"Hắn chắc là một người chơi kỳ cựu, cũng có cá tính, hơn nữa còn rất đẹp trai."

Nghĩ đến đây, Phùng Dao lại tiếp tục miên man suy nghĩ. Hoặc có lẽ, cảm giác tội lỗi mơ hồ vì hành vi ám hại "bạn bè" khiến nàng buộc phải tìm thứ gì đó để lấp đầy tâm trí, nhằm đè nén chút áy náy đang len lỏi trong lòng.

Trong đầu hỗn loạn suy nghĩ, Phùng Dao nhấn vào chợ quỷ thì ngay lập tức bị chặn bởi một quảng cáo lớn: "Cảnh giác lừa đảo trên mạng! Nghiêm trị các phần tử vi phạm pháp luật!"

Nàng lơ đễnh bấm bỏ qua, trực tiếp tiến vào "Không gian của tôi".

Từ tối qua, nàng đã lật đi lật lại ứng dụng này không biết bao nhiêu lần. Trong khi những người khác mải mê bàn luận về các món đồ trong cửa hàng, nàng đã sớm chuyển sự chú ý sang những tính năng khác.

Phùng Dao từng gặp một người chơi kỳ cựu trong lần đầu tham gia trò chơi. Người đó đã nói với nàng: "Trò chơi có thể có vô số quy tắc hoa lệ, nhưng tất cả chỉ là bề nổi. Hiểu rõ bản chất bên trong, nắm được cách vận hành của nó, mới có thể tìm ra con đường sống."

Chính vì thế, nàng đã phát hiện ra một điều thú vị: Trong mục "Không gian của tôi", có một nút nhỏ màu xám mờ nhạt đến mức khó nhận ra – trông không khác gì một nút hoàn tiền cọc của dịch vụ xe đạp ofo – với dòng chữ "Chuyển khoản".

Nhân lúc không ai chú ý, nàng đã thử nhấn vào đó.

Hệ thống yêu cầu số điện thoại và tên của người nhận, đồng thời người nhận phải xác nhận khoản tiền mới được chuyển đi.

Trong những lần chơi trước, những người nàng gặp đều là người xa lạ. Đừng nói số điện thoại, ngay cả tên thật của họ cũng chưa chắc là thật.

Nhưng lần này, nàng thực sự may mắn!

"Ta chỉ muốn sống sót. Hơn nữa, tiêu hết 1500 tệ cũng không phải chuyện khó." Phùng Dao tự nhủ.

"Giá của các vật phẩm an toàn quá rẻ. Kể cả khi ta cộng thêm mấy món hạng ba mà ta muốn mua, tổng cộng cũng chưa đến 998 tệ. Nếu muốn tiêu hết tiền, ta buộc phải mua vật phẩm nguy hiểm... Vậy thì ta chỉ cần chuyển 500 tệ cho Trương Lộ, sẽ không có vấn đề gì."

Sau đó, nàng sẽ giấu điện thoại đi, lén dùng nó để mua những món nguy hiểm tương tự cho Trương Lộ... Ý tưởng tiếp theo, nàng tạm thời không nghĩ nữa.

Bên trong WC, không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trên gương bắt đầu xuất hiện những giọt hơi nước nhỏ li ti. Nhưng Phùng Dao hoàn toàn không để ý, toàn bộ sự tập trung của nàng đều dồn vào điện thoại. Cảm giác phấn khích khiến cơ thể nàng nóng lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Nàng thậm chí không nhận ra trong gương không còn phản chiếu bóng dáng của mình, mà chỉ có một vùng mơ hồ đen tối dần dần xuất hiện.

"Mau lên, mau lên!" Phùng Dao sốt ruột chờ ứng dụng mở ra.

Nàng gấp gáp vào giao diện chuyển khoản, như thể càng nhanh thì càng đúng đắn. Nhập số điện thoại của Trương Lộ, điền 500 tệ, rồi nhấn xác nhận.

Một thông báo bật lên:

"Cảnh giác lừa đảo trên mạng! Hãy cẩn trọng khi chuyển khoản đến tài khoản lạ!"

Phùng Dao mất kiên nhẫn, bấm tắt.

Thông báo thứ hai hiện lên:

"Cảnh giác giao dịch số tiền lớn! Bảo vệ an toàn tài sản!"

"Phiền chết đi được!" Nàng lại bấm tắt.

Thông báo thứ ba xuất hiện:

"Vì sự an toàn của quý khách, xin hãy xác nhận lại bằng lương tâm của mình trước khi tiếp tục!"

Từ phòng bên cạnh, có tiếng động nhỏ. Phùng Dao hoảng hốt, lo rằng Bành Huyên đã thức giấc, càng thêm căng thẳng.

"Cút đi!" Nàng không suy nghĩ gì mà điên cuồng bấm tắt thông báo.

"Chuyển khoản cần thu phí 2%, xác nhận tiếp tục?"

"Xác nhận!"

Dưới ánh mắt chờ đợi của Phùng Dao, giao dịch cuối cùng cũng thành công.

Nàng vội vàng cầm lấy điện thoại của Trương Lộ để xác nhận khoản tiền.

Lại một thông báo hiện lên:

"Mạng yếu, đang tải dữ liệu chuyển khoản..."

Mồ hôi ướt đẫm trên trán Phùng Dao, nhưng nàng không nhận ra tiếng động không chỉ phát ra từ phòng ngoài, mà còn đến từ bên trong WC.

Trên chiếc gương phủ đầy hơi nước, vùng bóng tối mơ hồ kia dần trở nên rõ ràng hơn.

Đó là một khuôn mặt máu thịt be bét!

"Bạn đã hoàn thành chuyển khoản. Xin vui lòng đánh giá năm sao!"

Nhìn thấy thông báo xác nhận giao dịch, Phùng Dao thở phào nhẹ nhõm.

"Không có gì to tát... Sau này, chỉ cần cố gắng giúp đỡ Trương Lộ là được..." Nàng tự trấn an mình, cố gắng không suy nghĩ đến hậu quả.

Nhưng—

Theo lý mà nói, đáng lẽ phải đợi vài ngày nữa mới thực hiện giao dịch này mới là an toàn nhất.

Tại sao hôm nay, đột nhiên nàng lại quyết định làm nó ngay lập tức...?

Cảm xúc của nàng… tại sao lại đột nhiên mất kiểm soát? Tại sao sáng nay lại có cảm giác nhất định phải chuyển khoản ngay lập tức, không thể trì hoãn?

Như thể bị dội một gáo nước lạnh, Phùng Dao giật mình, trong đầu chợt hiện lên nụ cười của Trương Lộ.

Hơi nước trên gương ngày càng dày đặc, che phủ gần như toàn bộ mặt kính.

Bỗng nhiên, Phùng Dao ngẩng đầu lên—

Giữa màn sương trắng xóa, một tia sáng đỏ chợt lóe lên rồi biến mất!

Đó là…

Một cảm giác ẩm ướt, lành lạnh lướt qua gò má nàng.

Phùng Dao run rẩy, các cơ trên mặt căng cứng, nhưng nàng không dám quay đầu lại!

Rồi, một giọng nói trầm thấp, đầy ác ý vang lên ngay sát bên tai nàng—

“Ta tới đòi phí thủ tục!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play