Tác giả: Ngư Vô Tâm
Edit: Cá Mắm Thơm
Khi trời mới tờ mờ sáng, Phùng Dao lén mở mắt trong chăn.
Trong phòng ngủ chỉ có hai chiếc giường. Vì giường khá nhỏ, nàng ngủ chung với Trương Lộ, còn Bành Huyên thì ngủ một mình ở chiếc giường còn lại. Phùng Dao nằm im trên giường, cẩn thận dùng khóe mắt quan sát khuôn mặt tinh xảo và diễm lệ của Trương Lộ trong bóng tối.
Cô ấy vẫn chưa tỉnh.
Trương Lộ còn đang ngủ say. Dường như cú sốc quá lớn khiến cô trằn trọc suốt hơn nửa đêm, chỉ nhờ vào thuốc an thần mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Cô ấy chắc chắn sẽ không tỉnh lại. Phùng Dao nghĩ thầm. Bởi vì Trương Lộ vốn là một kẻ ngu ngốc, hư vinh, kiêu ngạo, lúc nào cũng ỷ vào nhan sắc của mình mà không chịu động não ——
Ngu xuẩn.
Phùng Dao chỉ là một nữ sinh trung học bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Ngoại hình bình thường, gia thế bình thường, thể chất bình thường, khiến nàng trở thành một cái bóng mờ giữa hàng trăm học sinh khác trong trường. Cô gái này giống như bất cứ ai mà bạn có thể bắt gặp trên đường, đeo cặp kính đen, mặc đồng phục lam trắng, hoạt động giải trí duy nhất là vào cuối tuần có thể sử dụng chiếc điện thoại cũ không đến một triệu để đọc tiểu thuyết. Và cũng chỉ có thể đọc tiểu thuyết, vì nếu cài đặt thêm một trò chơi nhỏ nào đó, chiếc điện thoại nạp tiền theo tháng ấy sẽ ngay lập tức hỏng hóc.
Nơi nàng sống là một thành phố lớn, từ trung tâm tài chính sầm uất đến những con hẻm nhỏ, mức sống giảm dần theo từng khu vực. Trên đường đi học về, nàng luôn phải băng qua con phố phồn hoa nhất. Nhìn những ánh đèn rực rỡ như ngày không tắt, có đôi khi nàng tưởng tượng mình cũng đang khoác trên vai chiếc túi Chanel mới nhất, đứng trước quầy hàng, mặc cho nhân viên cúi đầu nịnh nọt khi nàng thoải mái mua sắm bộ trang điểm phiên bản giới hạn. Những màu son hot trend, những bảng phấn mắt thời thượng...
Nhưng thực tế lại là, nàng chỉ có thể mặc bộ đồng phục cũ kỹ, chen chúc trên chuyến xe buýt chật chội, rồi về nhà nghe cha mẹ cãi nhau kịch liệt chỉ vì vài đồng tiền chợ. Còn bản thân nàng, chỉ có thể ngồi lặng lẽ bên bàn học, bên cạnh là cây bút nước mua bằng tiền ăn sáng vài ngày, lén lút đọc những file TXT tải về trong những kẽ hở giữa sách vở và bài thi.
Phùng Dao thích đọc tiểu thuyết, đặc biệt là truyện về hệ thống. Những nữ chính bình thường như nàng luôn có cơ hội nhận được một hệ thống, sau đó biến thành tuyệt thế mỹ nhân, xuyên qua vô số thế giới. Các nàng chẳng cần làm gì, mà vẫn khiến tất cả nam chính đều si mê, nâng niu như trân bảo, cuối cùng bước lên đỉnh cao thế giới.
Những cô gái khác đọc thể loại này có lẽ vì khao khát một tình yêu lãng mạn. Nhưng Phùng Dao thì không.
Nàng thích nhất là những phân đoạn những cô gái kiêu hãnh, tài năng từng khinh thường nữ chính đều bị bàn tay vàng của nữ chính nghiền nát. Bị xa lánh, bị chà đạp, bị bóc trần sự kiêu ngạo. Cuối cùng, chỉ có thể tuyệt vọng quỳ xuống dưới chân nữ chính, cầu xin trong nước mắt, hoặc thậm chí bị hủy diệt hoàn toàn.
Nàng từng mơ mình chính là nữ chính. Những kẻ từng xem thường nàng đều sẽ bị nàng hủy hoại.
Những gương mặt xa lạ của các nữ phụ trong tiểu thuyết dần dần trở nên rõ nét trong tâm trí nàng theo năm tháng. Chúng có những bàn tay trắng muốt mềm mại, có đôi mắt sáng long lanh, có đôi môi đỏ mọng đầy mê hoặc... Và khi những hình ảnh ấy trở nên cụ thể hơn, chúng trùng khớp với gương mặt một người —— Trương Lộ.
Trương Lộ lớn lên cùng nàng, hai gia đình từng có hoàn cảnh tương đương. Nhưng khác biệt là, gia đình Trương Lộ may mắn được nhận tiền đền bù từ một dự án tái định cư của chính phủ. Nhờ số tiền ấy, họ có thể mua liền ba căn hộ, còn có một khoản tiền dư dả. Kể từ đó, khoảng cách giữa hai nhà ngày càng xa...
Người ngoài đều nghĩ rằng Trương Lộ và Phùng Dao là đôi bạn thân không thể tách rời. Trương Lộ xinh đẹp, tài giỏi, nhưng chỉ duy nhất với Phùng Dao – một cô gái bình thường, trầm lặng – là lại có sự thân thiết đặc biệt. Khi thi đấu văn nghệ, nàng luôn chọn chung nhóm với Phùng Dao. Dù bản thân am hiểu đàn piano và đoạt giải, nàng lại nhường huy chương duy nhất cho Phùng Dao, người chơi harmonica. Thành tích học tập của Trương Lộ xuất sắc, nhiều người muốn mượn vở ghi chép của nàng, nhưng vở của nàng hoặc là không có sẵn, hoặc luôn nằm trong tay Phùng Dao. Ngay cả khi đi căng-tin, Trương Lộ cũng thường chọn cùng một món ăn giống Phùng Dao.
Nhưng Phùng Dao chưa bao giờ xem đó là tình bạn.
Một thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng như Trương Lộ, sao có thể làm bạn với một kẻ tầm thường như nàng? Nếu đổi lại là nàng, nàng tuyệt đối sẽ không làm vậy. Những cô gái bình thường, ngây ngô, cả ngày cười nói mà không nhận ra sự kém cỏi của bản thân khiến nàng cảm thấy vừa khó chịu vừa ghê tởm.
Vậy nên, chỉ có một lời giải thích —— Trương Lộ chỉ đang dùng nàng làm nền. Không có lá xanh mờ nhạt, thì làm sao hoa tươi có thể rực rỡ?
Nhưng trong thực tế, hoa vẫn mãi là hoa, còn lá xanh mãi mãi chỉ là lá xanh. Nàng không thể so được với Trương Lộ. Nàng chỉ có thể kéo dài hơi tàn dưới cái bóng của Trương Lộ, vừa ghen tị vừa hận, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Hoa tự nhận lá là bạn, mang theo lá xanh từ đất đen đến chiếc bình hoa sang trọng, hưởng thụ ánh nắng rực rỡ. Nhưng lá xanh thì chỉ biết ghen tị vì hoa đã che mất ánh sáng của mình.
Cho đến khi…
Nàng nhận được một tấm thư mời màu đen, mời nàng đến rạp hát vào đêm khuya để xem kịch.
Ngay ngày hôm trước đó, nàng đã háo hức nhắc với Diệp Hiến – nam sinh đẹp trai nhất lớp – rằng nàng rất thích xem kịch. Thực ra, nàng cố ý nói vậy chỉ vì Trương Lộ từng vô tình buột miệng: “Diệp Hiến đẹp trai thật đấy.”
Vậy nên, nàng vui vẻ nhận lời.
Nhưng nàng không ngờ, đó lại là một cái bẫy chết chóc.
Nhờ đọc vô số tiểu thuyết thể loại vô hạn lưu, Phùng Dao may mắn sống sót thoát khỏi rạp hát. Trở lại trường học trong nỗi kinh hoàng, nàng ngồi một mình trên ghế, toàn thân run rẩy, bỗng nhiên lại bật cười.
Quả nhiên, nàng không hề tầm thường!
Trương Lộ dù được mọi người vây quanh thì sao chứ? Cô ta đã từng tham gia một trò chơi đáng sợ như thế này chưa? Cô ta đã bao giờ thực sự trải qua những thử thách sinh tử chưa?
Nàng, Phùng Dao, mới là người đặc biệt!
Vậy nên, khi nhận được lá thư mời thứ ba, dù sợ hãi, nàng vẫn háo hức bước vào biệt thự.
Và rồi, khi nhìn thấy Trương Lộ trang điểm lộng lẫy xuất hiện, nàng mới biết Trương Lộ cũng đã từng tham gia một trò chơi.
Sự tự tin mà nàng vất vả xây dựng, lại một lần nữa sụp đổ.
“Dao Dao, sao cậu cũng ở đây?” Trương Lộ ngạc nhiên nhìn nàng, trong mắt ngoài kinh ngạc còn có cả chút coi thường không che giấu. “Nơi này rất nguy hiểm, rất khó sống sót. Mình cứ tưởng cậu sẽ không…”
Sẽ không cái gì?
Chẳng lẽ những người như nàng không đủ tư cách tham gia trò chơi này sao?
Phùng Dao giấu đi cảm xúc, lạnh nhạt đáp: “A… Cậu cũng ở đây à.”
“Lần trước mình suýt chết, may mà có một người mạnh giúp đỡ.” Trương Lộ kể, giọng nói mang theo chút tiếc nuối. “Đáng tiếc, người đó không để lại cách liên lạc. Còn cậu thì sao? Đã chơi hai lần rồi, cậu cũng có ai giúp đỡ chứ? Cậu có cách liên lạc không?”
Nghe đến đây, Phùng Dao – vốn còn đang do dự – bỗng bật cười lạnh lùng, chậm rãi bò xuống giường.
Tại sao?
Tại sao Trương Lộ luôn phải tỏa sáng trong cuộc đời nàng?
Nếu trách, thì hãy trách chính cô ta vì sao lại xuất hiện!
Ở thế giới bên ngoài, nàng không làm gì được Trương Lộ. Nàng chỉ có thể chấp nhận rằng đóa hoa này luôn sừng sững bên cạnh mình. Nhưng trong trò chơi…
Trò chơi này lại khác!
Trương Lộ có đọc tiểu thuyết nhiều như nàng không? Trương Lộ có bản lĩnh quyết đoán như nàng không? Trương Lộ có biết rằng…
Trong trò chơi, một khi ai đó chết đi, họ sẽ hoàn toàn biến mất.
Nếu có ai đó muốn nàng chết…
Thì nàng thậm chí chẳng cần tự mình ra tay!
Phùng Dao nhón chân đến bên giường Trương Lộ, nhẹ nhàng đưa tay xuống dưới gối của cô ta.
Đầu ngón tay nàng chạm vào một vật lạnh băng – đó là điện thoại của Trương Lộ.
Trong trò chơi, không ai được phép giết người trực tiếp. Nhưng sử dụng những thủ đoạn phù hợp… thì lại là chuyện khác.
Chậm rãi rút điện thoại ra, Phùng Dao nghĩ thầm:
Ta không hề có ý định giết ai…
Chỉ là muốn thử nghiệm một chút mà thôi.
Sở hữu vật phẩm an toàn loại hai dù có thêm vào cũng không đủ để đảm bảo mọi người sống sót qua bảy ngày. Trong khi đó, vật phẩm loại ba tuy khó phân biệt, nhưng cơ hội và nguy hiểm mà chúng mang lại cũng rất lớn —— đôi khi, những người chơi có kinh nghiệm có thể mang đạo cụ thu được trong trò chơi ra thế giới thực. Những đạo cụ này sẽ mang lại lợi ích và tác dụng to lớn trong các trò chơi tiếp theo. Ví dụ như túi phúc họa khó lường, bên trong có thể chứa những đạo cụ hữu ích. Vì vậy, ngay từ đầu, Phùng Dao đã nghĩ đến việc mua túi phúc.
Nhưng nếu tự mình mua, rủi ro vẫn quá lớn.
Ngay từ hôm qua, trước khi Lâm Hòe mua bộ đồ ngủ, Phùng Dao đã lén thử nghiệm trước. Nàng bỏ túi phúc vào giỏ hàng, sau đó tra cứu số điện thoại của Trương Lộ từ danh bạ và điền tên Trương Lộ làm người nhận hàng, tiến hành thử nghiệm đầu tiên.
Trong trường hợp tốt nhất, túi phúc có chứa đạo cụ hữu dụng. Dù đạo cụ rơi vào tay Trương Lộ, thì ít nhất nàng cũng có thể được bảo vệ phần nào. Nếu tình huống ở mức trung bình, túi phúc không có đạo cụ hữu ích, vậy thì nàng cũng chỉ tốn 500 đồng, cuối cùng vẫn có thể lấy lại 498. Còn tệ nhất… nếu túi phúc mở ra quỷ vật, thì người nhận hàng cuối cùng… cũng không phải nàng.
Nhưng khi nàng xác nhận đơn hàng, hệ thống lại gửi thông báo: "Xin đừng sử dụng số điện thoại của mình để điền người nhận hàng khác."
Xem ra cách này không khả thi, phải tìm biện pháp khác.
Phùng Dao suy nghĩ một lát, hơn nữa nàng cũng không tin vào vận may của mình. Nếu có phương pháp khác để giải quyết, thì từ bỏ túi phúc cũng là một lựa chọn hợp lý.
Cuối cùng, nàng đã tìm được một cách khác.