Tóc ở trên đầu cô bé dựng thẳng lên, Tiểu Tinh Tinh chớp đôi mắt nhỏ một cái, trong lúc nhất thời không nhận ra mình đang ở đâu.
Một lát sau, ánh mắt cô bé mới tập trung lại, đứng dậy đi tìm mùi hương ở phòng bếp.
Nhìn thấy Tô Bắc bưng đồ ăn ra, cô bé cong mắt cười: “Anh tỉnh rồi sao!”
“Lúc nãy anh đột nhiên ngất xỉu dọa em sợ chết luôn đấy.”
“Lần sau anh sợ thì phải nói thật cho em biết nha”
Tô Bắc: …
“Anh không sợ.”
Tô Bắc hơi chột dạ, ở trước ống kính cậu ấy vẫn phải giữ hình tượng của mình
Không ngờ hình tượng của mình đã sụp đổ từ lâu.
Tô Bắc mang đồ ăn từ phòng bếp ra, Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn đi theo.
Tô Bắc đặt đồ ăn xuống, khom lưng bế cô bé ngồi lên ghế, sau đó xúc một bát cơm cho cô bé: “Ăn đi.”
Tiểu Tinh Tinh dùng muỗng múc một miếng, sau khi ăn xong một muỗng, hai mắt cô bé liền sáng lên: “Quao~”
“Ăn ngon quá, anh trai nhỏ thật là giỏi.”
Tô Bắc nhận được lời khen, cảm thấy mình đã lấy lại được một chút hình tượng, cậu ấy hơi hơi nâng cằm lên, khẽ hừ một tiếng: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Tiểu Tinh Tinh không trả lời cậu ấy, chỉ cúi đầu nhanh chóng ăn hết, cô bé rất đói bụng hơn nữa món cơm chiến trứng này rất ngon.
Tô Bắc thấy cô bé ăn vui vẻ như vậy cũng yên lặng cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên cậu ấy cảm thấy mình ăn rất ngon miệng.
Hai bên má của cô bé phồng lên giống như một con hamster nhỏ, đôi mắt to tròn kia đang sáng lên.
Dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu như vậy cũng làm cho những người của tổ chương trình ở xung quanh cũng nuốt một ngụm nước bọt.
Thật sự ngon đến như vậy sao?
Tiểu Tinh Tinh ăn xong, cô bé đã ăn sạch sành sanh cơm trong bát: “Những người làm ra hạt gạo vất vả lắm!”
“Tiểu Tinh Tinh không lãng phí nó.”
Lời mà Tiểu Tinh Tinh nói chính là lời mà sự phụ cô bé thường hay nói với cô bé.
Sư phụ đã dạy cô bé, không được lãng phí thức ăn.
Cô bé nhớ rất kĩ.
Đạn mạc:
[Huhuhu, con bé đáng yêu quá đi mất!!]
[Nhìn Tiểu Tinh Tinh ăn cơm thôi tôi cũng đã ăn được hai bát lớn, tôi cảm thấy đồ ăn hôm nay rất ngon.]
[Đúng vậy, gần đây tôi không thèm ăn nhưng bây giờ xem cô bé ăn xong tôi cũng muốn ăn rồi.]
[Đồ anh Bắc nấu ngon như vậy sao? Tôi cũng muốn ăn một chút QAQ, anh Bắc, lần sau họp fan anh làm cơm chiên trứng cho tụi em ăn đi!]
[Lầu trên là fan chân chính sao? Ha ha ha ha, họp fan làm cơm chiên trứng sao, không xong rồi. sao tôi lại thấy mong chờ thế này.]
…
Sau khi ăn cơm xong thì mọi người có thời gian hoạt động tự do, ở trên lầu còn chưa dọn dẹp xong, Tiểu Tinh Tinh định xách xô nước đi lên lầu.
Tô Bắc vội vàng bước qua giúp: “Để anh làm cho.”
“Em nghỉ ngơi đi.”
Cậu ấy lớn hơn Tiểu Tinh Tinh cả bó tuổi, sao có thể để cô bé làm mấy việc đó chứ.
Thích cô bé hay không là một chuyện, nhưng để một đứa trẻ như cô bé làm việc này thì cậu ấy cảm thấy rất áy náy.
Tiểu Tinh Tinh cũng không từ chối, cô bé buông tay ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu ấy: “Anh trai nhỏ, em có thể xem phim hoạt hình không?”
“Được, nhưng nhớ là không được xem lâu quá đấy.”
“Dạ, em chỉ xem một tập thôi.”
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Bắc bật tivi giúp cô bé, hỏi cô bé: “Em muốn xem cái gì?”
“Bé cưng JoJo.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web t ytnovel.
Tiểu Tinh Tinh ngồi thẳng lưng trên sô pha, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
Đã tới thời gian cô bé mong chờ nhất ngày rồi!
Tô Bắc giúp cô bé điều chỉnh âm thanh, dặn dò nhân viên của tổ chương trình: “Phải giám sát con bé đấy, con bé chỉ được xem một tập thôi.” ( app truyện T Y T )
“Trẻ con xem tivi nhiều sẽ không tốt.”
Người của tổ chương trình đồng ý, sau đó Tô Bắc mang đồ đi lên lầu.
Bé cưng JoJo trên TV đang hát một bài hát về cá mập, vừa hát vừa nhảy.
Tiểu Tinh Tinh nhìn một lúc rồi nhảy xuống ghế sô pha nhảy theo.
Tiểu Tinh Tinh nhảy rất chuẩn, cánh tay như búp sen cứ vẫy liên tục, mỗi động tác đều trông rất đáng yêu.
Tạo nên cảm giác vui vẻ.
Đạn mạc:
[Aaaaa, thanh máu của tôi cạn rồi, huhuhuhu, đáng yêu quá đi mất.]
[Tôi cũng hát bài hát cá mập, babysha…]
[Sao tôi có thể nghe được tiếng hát của lầu trên vậy!]
[Quả nhiên biệt thự này của anh Bắc rất xa hoa, Tiểu Tinh Tinh có thể xem TV còn ba đội còn lại thì không thể!]
[Đúng thế đúng thế, Hách Hà và Linh Bảo còn đang ở trong nhà tranh đấy, cay cú thật.]
……
Tiểu Tinh Tinh xem xong một tập, tự giác cầm điều khiển tắt TV, cô bé lấy một quyển sách ở trong túi quần áo ra, ngồi trên sô pha đọc sách.
Dáng vẻ nghiêm túc đó dễ thương đến mức khiến tim mọi người run lên.
Cô bé ngoan quá đi mất.
Ở trên lầu.
Tô Bắc đi vào phòng trẻ em trước, quét dọn căn phòng sạch sẽ, sau khi suy nghĩ một chút lại đi đến căn phòng nhỏ ở đối diện.
Cậu ấy ở chỗ này là được rồi.
Tuyệt đối không phải vì để tiện chăm sóc cho Tiểu Tinh Tinh đâu.
Cậu ấy chỉ cảm thấy căn phòng này rất đẹp thôi.
Tô Bắc đẩy cửa ra đi vào, ngước mắt lên liền nhìn thấy cái ghế dựa trên bàn đối diện xoay lại, người ngồi trên đó là nữ quỷ cậu ấy nhìn thấy lúc mới vào cửa hồi chiều.
Hình như nữ quỷ cũng không ngờ đến việc cậu ấy lại đột nhiên bước vào, cô ấy hơi bất ngờ sau đó mỉm cười với cậu ấy.
Cả người Tô Bắc run rẩy: “A… cứu…”
Tô Bắc lại trợn tròn hai mắt, bất tỉnh nhân sự.
Cameraman: ???
Lúc này, anh ta không kịp phản ứng nên Tô Bắc đã thành công ôm lấy đất mẹ.
Tiểu Tinh Tinh nghe được tiếng động, vội vã chạy lên, thấy Tô Bắc đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt của cô bé có phần ngẩn ngơ: “Sao anh trai nhỏ lại ngủ trên mặt đất vậy?”
Cameraman: ...
“Anh ấy vừa lên đây thì hét một tiếng sau đó bất tỉnh.”
“Có phải sức khoẻ của anh Bắc không tốt không? Cần gọi bác sĩ đến khám không?”
Cameraman đi theo hỏi nhân viên ở phía sau Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh quay đầu bèn thấy nữ quỷ treo cổ đi ra: “Hình như lá gan của cậu ta quá nhỏ thì phải?”
“Chị chỉ cười với cậu ta một chút cậu ta đã bất tỉnh rồi?”
“Chẳng lẽ do chị quá quyến rũ sao?”
Quỷ treo cổ đưa tay sờ mặt mình.
Tiểu Tinh Tinh: …
Tiểu Tinh Tinh đi qua sờ vào mũi của cậu ấy, may quá, anh trai nhỏ còn sống.
Tiểu Tinh Tinh nhìn về phía quỷ treo cổ: “Em tưởng chị quỷ treo cổ không ở biệt thự.”
Quỷ treo cổ nhún vai: “Chị không thể rời khỏi biệt thự này được.”
“Thi thể chị bị giam ở đây.”
Tiểu Tinh Tinh trợn tròn mắt: “Có người dùng tà thuật lên chị sao?”
Quỷ treo cổ gật đầu.
“Trước kia nơi này từng xảy ra chiến tranh, lúc đó chị rất xinh đẹp, thủ lĩnh của bên địch rất háo sắc, vì thế chị đã xung phong đến đấy.”
Nói đến chuyện cũ, ánh mắt của quỷ treo cổ hiện lên chút hoài niệm: “Chị là một người khá nhiều thủ đoạn, ban đầu anh ta rất đề phòng chị nhưng sau đó anh ta đều mang đến những thứ chị cần.”
“Chị cũng thuận lợi truyền vài tin tức ra ngoài.”
“Sau này bọn chị thắng, nhưng bọn họ hận chị, sau khi chị treo cổ, bọn họ dùng tà thuật giam thi thể của chị ở trong căn nhà này.”
Quỷ treo cổ dừng lại cười lạnh: “Bọn họ muốn tiêu diệt dân tộc chúng ta, muốn xâm chiến đất nước chúng ta, họ không tự soi gương mà xem lại bản thân mình sao, họ xứng à?”
“Vậy thì cứ mắc kẹt ở đây đi, bà đây không thoát ra được cũng không sao, dù sao nơi này cũng là lãnh thổ của đất nước chúng ta.”
Quỷ treo cổ tỏ vẻ không quan tâm, cô ấy đã bị nhốt ở đây nhiều năm như vậy mà chẳng có chút oán khí nào, có thể thấy năm đó cô ấy đã tình nguyện chết.
Cô ấy thật sự yêu đất nước này.
Dừng một chút, quỷ treo cổ cười giễu: “Chị nói những chuyện này với một đứa nhỏ như em làm gì cơ chứ, em cũng không hiểu.”
Hai mắt Tiểu Tinh Tinh sáng lên, cô bé nhường mày nói: “Tiểu Tinh Tinh hiểu mà.”
“Sư phụ của em nói người xưa rất khó khăn, người dân khắp nơi đều đau khổ, nhờ có sự hy sinh của mọi người nên người dân mới được bình yên như bây giờ.”
“Sư phụ đã nói với em như vậy.”
“Chị quỷ treo cổ, chị cứ yên tâm, em sẽ cứu chị ra khỏi đây.”
Lông mi của quỷ treo cổ khẽ run, nhẹ nhàng cười: “Thật sao? Chị sẽ đợi.”
Cô ấy không để điều đó trong lòng nhưng hiếm khi có người nói với cô ấy như vậy, cô ấy cũng có phần phấn khích: “Để chị đổi phòng khác, em nói với cậu ta chị ở phòng trong cùng, đừng đi đến đó.”
“Kẻo thấy chị rồi lại bị dọa cho bất tỉnh nữa.”