Những nhân viên còn lại cũng vội vàng chạy đến đỡ cậu ấy.
Cameraman tập trung ống kính vào Tô Bắc.
Đạn mạc đều cười điên.
[Anh Bắc, làm gì đến mức đó, không đến mức đó đâu.】
[Ha ha ha ha ha, anh Bắc bị dọa đến mức ngất xỉu, tôi cười chết mất, rốt cuộc anh Bắc đã nhìn thấy cái gì vậy?]
[Đây là chiêu trò của chương trình giải trí đúng không? Lần trước anh Bắc còn nói trên một chương trình giải trí khác rằng mình không sợ quỷ, hình tượng của anh Bắc sụp đổ rồi sao?]
[Ha ha ha ha, tôi cười chết mất, may là cameraman phản ứng nhanh, nếu không anh Bắc phải sa vào vòng tay đất mẹ rồi.]
Nhân viên công tác đỡ Tô Bắc lên rồi đặt cậu ấy dưới mái hiên, để cho cậu ấy ngồi tựa vào cây cột.
[Cười chết mất, anh Bắc diễn hay thật đấy! Nhìn xem, người ta đã đỡ dậy rồi mà còn chưa tỉnh lại! Không hổ là đỉnh lưu!]
Tiểu Tinh Tinh đi tới trước mặt Tô Bắc, nhẹ nhàng lay bả vai cậu ấy: “Anh trai nhỏ!”
Tô Bắc không tỉnh lại.
Tiểu Tinh Tinh: ...
Tiểu Tinh Tinh thở dài một hơi, sau đó lấy một cái khăn lông trong túi quần áo ra, giúp cậu ấy lau nước mưa ở trên đầu, trên vai.
Động tác của cô bé rất dịu dàng nhìn giống như người lớn vậy, đặc biệt là tiếng thở dài của cô bé đã làm cho những người đang xem trong phòng phát sóng trực tiếp phải bật cười.
[Tiểu Tinh Tinh: Anh Bắc đáng ghét, còn muốn em phải chăm sóc anh sao!]
[Anh Bắc của chúng ta mới là trẻ con ấy nhỉ? Khổ thân Tiểu Tinh Tinh.]
[Tiểu Tinh Tinh: Hóa ra tôi không phải là người được chăm sóc mà tôi phải đi chăm sóc người khác à?]
[Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn đáng yêu quá đi, Tiểu Tinh Tinh, tóc chị cũng dính nước, máu tới lau giúp chị đi!]
…
Tiểu Tinh Tinh giúp cậu ấy lau khô tóc, sau đó cất khăn vào rồi hỏi mượn người của tổ chương trình một cái ô. Cô bé che ô chạy ra ngoài.
Cameraman vội vàng đi theo sau cô bé, những nhân viên khác ở lại chỗ này chờ Tô Bắc tỉnh lại.
Tiểu Tinh Tinh chạy tới nhà của một nông dân để mượn những thứ như chổi, khăn lau, xô, khi trở về, cô bé đi đến vòi nước bên cạnh biệt thự lấy nước, sau đó bắt tay làm vệ sinh.
Tổ chương trình: ...
[Tiểu Tinh Tinh giỏi quá.]
[Thật không ngờ Tiểu Tinh Tinh lại mạnh mẽ như vậy, nhiều đồ thế kia mà cô bé chỉ xách bằng một tay.]
Tiểu Tinh Tinh nhanh tay quét dọn, quỷ treo cổ đi bên cạnh cô bé: “Này cô bé, sao em không nhờ những người bên ngoài giúp em?”
“Tiểu Tinh Tinh đang tham gia chương trình, đồng đội của Tiểu Tinh Tinh đã bị chị dọa ngất xỉu rồi.”
“Tiểu Tinh Tinh chỉ còn cách tự thân vận động thôi.”
Tiểu Tinh Tinh bận rộn liên tục.
Quỷ treo cổ: ...
Khụ.
Ai biết cậu ấy lại sợ hãi như vậy đâu chứ?
“Để chị giúp em.”
Cô ấy nghĩ rằng mình dọa người ta ngất xỉu nên mới dẫn đến việc cô bé chỉ có thể “cật lực chiến đấu một mình”, quỷ treo cổ bèn tạo ra một cơn gió thổi bay hết bụi bặm bên trong ra ngoài.
Cameraman đi theo vào bên trong chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua, trong nháy mắt, trên ống kính, trên tay và trên người anh ta đều là bụi bặm.
Anh ta lập tức lui ra ngoài để lau ống kính bảo bối của mình.
Trên mặt Tiểu Tinh Tinh cũng dính một ít bụi, cô bé dùng mu bàn tay lau lau rồi mỉm cười dịu dàng với cô ấy: “Cảm ơn chị, chị quỷ treo cổ.”
“Chị không giống những người khác.”
“Khi những quỷ hồn khác thấy em, một là vô cùng sợ hãi, hai là muốn ăn em.”
Đây là lần đầu tiên cô bé gặp được một con quỷ thân thiện như vậy! Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web t ytnovel.
Quỷ treo cổ bay lơ lửng trước mặt cô bé, khẽ thở dài: “Kim quang xung quanh em rất lấp lánh, nhiều công đức như vậy họ muốn ăn cũng là điều đương nhiên thôi.”
“Nếu muốn ăn em thì chắc hẳn phải là một con quỷ rất mạnh.”
Tiểu Tinh Tinh nhìn cô ấy với ánh mắt đầy sao: “Quaoo~ Chị quỷ treo cổ thật thông minh!”
Quỷ treo cổ bay tới sô pha ngồi xuống, Tiểu Tinh Tinh đi qua, hỏi cô ấy: “Chị quỷ treo cổ, tụi em muốn mượn biệt thự này quay chương trình một chút.”
“Có quấy rầy chị không?”
Quỷ treo cổ quơ tay: “Đã lâu rồi nơi này không có người sống, mọi người cứ tuỳ ý đi.”
“Chị đi trước đây.”
Nói xong, quỷ treo cổ liền biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Tiểu Tinh Tinh chớp mắt một cái rồi buông chổi xuống, cầm lấy khăn lau vắt khô nước, sau đó cô bé lau sạch sô pha rồi lại đi ra ngoài để cho người của tổ chương trình giúp đỡ anh trai nằm lên ghế sô pha, cô bé còn hỏi mượn bọn họ một cái chăn mỏng để đắp lên cho cậu ấy.
Cô bé lại tiếp tục bận rộn.
Chờ đến khi Tô Bắc tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng khách sáng sủa, cậu ấy chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm: “Là mơ sao?”
Thì ra, đây mới là biệt thự mà tổ chương trình chuẩn bị!
Cậu ấy ngủ quên khi nào thế? Sao lại có giấc mơ kinh khủng như vậy!
“Anh Bắc, anh tỉnh rồi à, Tiểu Tinh Tinh mệt muốn chết rồi kìa.”
Giọng nói trầm thấp của cameraman bên cạnh truyền đến tai cậu ấy. Tô Bắc vừa đứng dậy, bắt gặp đôi mắt u ám trách móc của cameraman.
Tô Bắc: ???
Tôi đã làm gì đâu?
Tô Bắc đưa ánh mắt nhìn quanh thì phát hiện từng nhân viên đều dùng ánh mắt “Anh thật sự không phải đàn ông” nhìn cậu ấy.
Tô Bắc: ...
Không phải cậu ấy chỉ ngủ một giấc thôi sao? Mọi người tức giận như thế làm gì?
Đạn mạc:
[Tôi phải nói điều này, dáng vẻ của anh Bắc bây giờ trông rất thiếu đòn!]
[Tiểu Tinh Tinh đã làm xong hết rồi, giờ anh mới chịu tỉnh lại!]
[Vậy là anh Bắc thật sự bất tỉnh hả?]
[Lầu trên, cậu nói như vậy làm tôi tò mò đấy, hóa là anh Bắc của chúng ta thật sự sợ quỷ sao!]
[Quỳ xuống cầu xin tổ chương trình làm một tập đi đến nhà ma! Hoặc cho hình phạt một mình đi vào nhà ma cũng được.]
[Anh Bắc: Có fan như em đúng là phúc đức tám đời nhà anh.]
Vẻ mặt của Tô Bắc khó hiểu: “Mọi người nhìn tôi như vậy làm gì?”
Cameraman đi theo: “Anh ngủ rồi, Tiểu Tinh Tinh đã phải dọn dẹp biệt thự này một mình đấy.”
“Nếu không thì anh nghĩ tại sao căn nhà lại sạch đẹp như vậy?”
“Anh Bắc, anh nhìn xem, Tiểu Tinh Tinh mệt đến mức ngủ thiếp đi rồi kìa.”
Tô Bắc nghiêng đầu nhìn sang thì thấy bình sữa nhỏ đang cuộn tròn người lại ngủ ngon lành trên ghế sô pha bên kia.
Cả người đầy bụi bặm.
Tô Bắc: ...
Cho nên, đây vẫn là biệt thự quỷ ám kia?!
Tô Bắc vội vàng nhìn xung quanh, không thấy quỷ, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé ngủ ngon như vậy, cậu ấy cũng ngại đánh thức cô bé, không ngờ trong thời gian cậu ấy ngủ, cô bé lại làm nhiều việc thế kia.
“Khụ, vậy bây giờ tôi có nhiệm vụ gì?”
Tô Bắc nhìn ánh mắt “khiển trách” của mọi người, khó khăn nói.
Người bên tổ chương trình đáp: “Bây giờ cậu phải đi tìm nguyên liệu nấu ăn, sắp tới giờ cơm tối rồi.”
“Bởi vì cậu bất tỉnh còn Tiểu Tinh Tinh cũng ngủ, cho nên bây giờ những người khác đều đang tìm nguyên liệu nấu ăn rồi.”
Tô Bắc vội vàng đi ra ngoài: “Tôi cũng đi tìm nguyên liệu nấu ăn, tìm ở đâu vậy?"
Người của tổ chương trình đưa cậu ấy ra ngoài.
Tiểu Tinh Tinh nằm trên sô pha ngủ, lúc Tô Bắc đến thì không còn bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn cả, nhưng cậu ấy vẫn mang những nguyên liệu nấu ăn còn sót lại về. ( app TYT - tytnovel )
Mấy năm nay Tô Bắc ở xa nhà nên biết nấu cơm, đôi khi được nghỉ vài ngày, cậu ấy sẽ ở nhà tự xào rau nấu cơm ăn.
Thấy Tiểu Tinh Tinh vẫn chưa tỉnh lại, cậu ấy đi vào phòng bếp nấu cơm.
Quả thật biệt thự này rất sang trọng, cho dù có hơi bừa bộn một chút nhưng bếp để nấu ăn và những thứ khác đều có đủ.
Tô Bắc cúi đầu thái rau, năm ngón tay thon dài, kỹ thuật cắt rau đẹp mắt.
Cameraman tiến gần lại để quay cận cảnh tay cậu ấy.
Ngón tay thon dài trắng nõn đang thái rau giống như đang đánh đàn dương cầm, rất đẹp.
Đạn mạc:
[Ha ha ha ha... Tay của anh quá đẹp đi hú hú.]
[Không thể không nói, anh Bắc của chúng ta nấu cơm không tệ chút nào.]
[Tiểu Tinh Tinh có lộc ăn rồi, đáng ghét, tôi bắt đầu hâm mộ con bé rồi.]
[Tiểu Tinh Tinh mệt mỏi như vậy, sao mà anh Bắc không làm chút đồ ăn để bồi bổ cho Tiểu Tinh Tinh được chứ?]
…
Rất nhanh sau đó Tô Bắc đã nấu cơm xong, nguyên liệu nấu ăn chỉ có một quả trứng gà, mấy củ khoai tây, Tô Bắc hỏi mượn cơm của tổ chương trình, vốn dĩ tổ chương trình không cho mượn.
Nhưng nghĩ đến việc Tiểu Tinh Tinh mệt mỏi như vậy, không thể bỏ đói cô bé như vậy được nên mới cho cậu ấy mượn.
Tô Bắc làm cơm chiên trứng và khoai tây thái sợi chua cay, cậu ấy chợt nhớ Tiểu Tinh Tinh không ăn cay được nên không cho ớt vào khoai tây thái sợi chua cay.
Tô Bắc làm xong thì Tiểu Tinh Tinh cũng tỉnh lại.
Cô bé nhún mũi, chậm rãi mở mắt, bàn tay nhỏ nhắn dụi dụi mắt, ngáp một cái rất nhỏ.
Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên vẻ mặt của cô bé rất ngây ngô.