Bà bắt con gà trống, đọc vài câu chú, rồi c.h.é.m đứt đầu nó. Ngay lúc đó, quan tài rung lên dữ dội, như thể có thứ gì đang giãy giụa bên trong. Một lúc sau, mọi thứ lắng xuống, m.á.u ngừng chảy. Quan tài được nâng lên và đưa đi hạ táng.

Nhưng khi mọi người trở về, họ phát hiện bà Dương nãi nãi đã quỳ gối trước di ảnh chồng, mặt xanh mét, không còn hơi thở. Vương bà bà lắc đầu: "Báo ứng, tất cả đều là báo ứng."

Ba người con trai của bà Dương nhìn nhau, mặt mày tái mét. Người con cả tiến lên hỏi: "Vương dì, chúng cháu phải làm sao đây?"

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Vương bà bà thở dài: "Lo liệu tang lễ nhanh chóng, chôn cất người c.h.ế.t cho yên nghỉ. Và nhớ, đừng chôn hai vợ chồng cùng một chỗ."

Tang lễ được tổ chức theo lời bà, mọi việc dần ổn định. Nhưng đêm đó, tôi không hiểu sao lại buồn ngủ sớm. Bà nội còn ở lại giúp việc, nên tôi xin chìa khóa về nhà trước.

Trên đường về nhà, tôi gặp một bà lão lạ mặt với khuôn mặt hiền từ, tay dắt một con ch.ó đen lớn. Bà bước đi chậm chạp nhưng lại tiến rất nhanh. Khi thấy tôi, bà dừng lại và cười tủm tỉm hỏi: “Cháu ơi, cháu có thể dẫn bà ra cửa thôn không?”

Vốn từ nhỏ đã sợ chó vì từng bị cắn, tôi định lảng tránh, nhưng bà lão lại gọi tôi lại. Bà nói bà từ thôn bên đến, và con ch.ó đen của bà rất ngoan, không cắn người. Tôi nghe vậy cũng yên tâm phần nào, gật đầu đồng ý.

Bà lão thấy tôi vẫn còn e dè, liền cười bảo: "Con chó này rất có linh tính, nó thích cháu đấy. Có lẽ cháu với nó có duyên phận."

Tôi nghe mà thấy kỳ lạ, nhưng không nói gì. Khi đưa bà ra cửa thôn, bà lão từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho tôi và nói: "Tiểu cô nương, vật này có duyên với cháu, hãy luôn mang theo bên mình. Nhớ đừng vứt đi, ném vòng tay này tức là bỏ mạng đấy."

Tôi mở hộp ra, thấy một chiếc vòng tay bằng ngọc trong suốt, trên đó khắc họa hoa văn như những đóa bỉ ngạn nở rộ. Kỳ lạ là, khi chạm vào vòng tay, tôi cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ, như thể nó vốn thuộc về tôi từ lâu.

Khi tôi ngẩng đầu lên hỏi thêm, bà lão và con ch.ó đen đã biến mất trong màn tuyết trắng xóa. Tôi lẩm bẩm: "Bà ấy đi nhanh thật."

Đêm đó, tôi lên cơn sốt cao, nhiệt độ lên đến hơn 40 độ. Bà nội cho tôi uống thuốc hạ sốt, nhưng cả đêm tôi cứ mơ màng, không phân biệt được giữa thực và mơ.

Trong giấc mơ, tôi thấy mình đứng trong một không gian tối đen, xung quanh là một vị hòa thượng đầu trọc đang ngồi tụng kinh. Trước mặt ông là một đám người đông đúc, có người thành kính lắng nghe, có người lại cười cợt khinh bỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play